Nhưng nội dung câu nói này khiến sau lưng Diệp Vĩnh Khang lạnh toát, hóa ra tiêu chuẩn chọn nhân tài của cô ấy chính là xem có thể huấn luyện người ta đến chết hay không?
Trên thao trường, Triệu Đại Lực dựa vào ý chí kinh người cùng với thể chất cực kỳ đặc biệt của mình, lúc này đã đâm đầu chạy tới vòng thứ bốn mươi.
Chỉ là tiếng gầm gừ như dã thú trong cổ họng anh ta vừa nãy đã dần biến thành tiếng la hét chói tai, âm thanh đó hoàn toàn không giống tiếng người, mà giống như ác quỷ Tu La bị tra tấn dưới địa ngục!
"Triệu Đại Lực, tôi nói lại một lần nữa, bây giờ anh từ bỏ cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao cường giả không phải ai cũng có thể làm được”.
Hồng Lý nói to về phía thao trường.
"Câm miệng lại cho tôi, tôi là cường giả, mãi là cường giả!"
Triệu Đại Lực rống lên một tiếng, tốc độ dưới chân chẳng những không chậm lại chút nào, mà còn đột nhiên tăng tốc, giống như sắp phát điên.
Tiếng la hét thảm thiết từ miệng anh ta vang vọng bốn phía, khiến cho ngôi trường bỏ hoang vốn đã âm u này càng thêm bí hiểm.
Diệp Vĩnh Khang đã vô cùng lo lắng, bởi vì anh biết rằng với tình trạng như thế này, Triệu Đại Lực có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, vòng thứ năm mươi!
"Đủ vòng rồi!"
Diệp Vĩnh Khang không nhịn được hét lên một tiếng, bảo Triệu Đại Lực dừng lại ngay lập tức, mỗi bước anh ta chạy thêm lúc này cũng đồng nghĩa với việc tính mạng của anh ta nguy hiểm hơn một phần.
Ầm!
Cơ thể khổng lồ của Triệu Đại Lực và tảng đá khổng lồ nặng vài trăm cân trên vai anh ta rơi xuống đất.
"Anh bạn, giỏi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng chạy tới, không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi Triệu Đại Lực.
Vác theo vài trăm cân và chạy một mạch hai mươi kilomet, thành tích này nếu trong trại huấn luyện Điện Long Thần, hầu như tất cả học viên được huấn luyện hơn hai năm đều có thể làm được.
Nhưng Triệu Đại Lực là một người bình thường chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp!
Có thể đạt được kết quả này, không hề khoa trương khi dùng hai từ kinh người để hình dung!
"Tôi... bây giờ tôi có thể...”
Triệu Đại Lực nằm ngửa trên mặt đất thở hổn hển, miệng ấp úng, cả người gần như kiệt sức.
Diệp Vĩnh Khang vừa định đáp, Hồng Lý không biết từ lúc nào đã chạy tới bên cạnh, thản nhiên nói: "Vừa rồi anh đã quá thời gian năm giây. Bây giờ, anh phải vác đá chạy mười vòng nữa mới bù lại”.
"Nếu không, sau này anh cứ tiếp tục sống cuộc sống trước kia của mình thôi. Con đường trở thành một cường giả không thích hợp với anh”.
"Mẹ nó, Hồng Lý...”
Diệp Vĩnh Khang bị câu này dọa sợ run người, bảo Triệu Đại Lực chạy thêm mười vòng trong tình huống này, thà rằng giết luôn anh ta còn hơn.