"Sư Gia, em không hề làm gì hết!"
Lưu Tử Phong tái mặt vì sợ hãi.
Bởi vì anh ta biết chuyện Sư Tử Hà Đông dùng vạc nấu người không chỉ diễn ra một lần hai lần, đó là chuyện người thật việc thật, bản thân Lưu Tử Phong cũng đã chứng kiến hai lần.
Anh ta sẽ không bao giờ quên được tiếng hét đau lòng và tuyệt vọng phát ra từ chiếc vạc khi đó.
"Nếu không phải do mày, Tiểu Mai sẽ đi Giang Bắc chắc? Nếu không phải đi Giang Bắc, em ấy sẽ không chết!"
Khi Sư Tử Hà Đông tức giận, mái tóc vốn đã xù lại càng xù hơn, khuôn mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn, nếu chỉ nhìn phần đầu thì quả thực không khác một con sư tử đực là mấy.
"Nhưng... Nhưng đều là do Diệp Vĩnh Khang làm ..."
Lưu Tử Phong ra sức giải thích.
"Còn không phải là do mày à?”
Sư Tử Hà Đông tức giận hét lên: "Lưu Tử Phong, mày phải đền mạng cho Tiểu Mai, người đâu, ném thằng này vào vạc".
"Sư Gia, không, em sai rồi, Sư Gia, hãy cho em một cơ hội ..."
Sắc mặt Lưu Tử Phong tái nhợt, van xin nhưng chưa kịp nói xong đã bị một tên đàn ông cường tráng đấm vào cằm.
Sau đó, hắn lôi anh ta ra ngoài như một con chó chết, trói và ném vào một cái vạc bốc hơi nóng.
Một lúc sau, những chú chó ngao Tây Tạng trong biệt thự đã được một bữa no nê.
Không ai có thể nghĩ rằng đây từng là ngôi sao hàng đầu trong nước, một nhân vật lớn trong làng giải trí, cuối cùng lại vào bụng chó.
Thật đúng với câu nói, không tìm đường chết sẽ không chết.
Lưu Tử Phong bị đem cho chó ăn, nhưng điều đó không khiến cơn tức giận của Sư Tử Hà Đông hạ xuống.
"Tiểu Mai, anh nhất định sẽ báo thù cho em, anh sẽ làm cho toàn bộ Giang Bắc tắm trong máu, để đền mạng cho em!"
Sư Tử Hà Đông tức giận gầm lên, làm rung chuyển các tách trà trên bàn.
"Người đâu, gọi Thái Sơn đến đây cho tao!"
Sư Tử Hà Đông hét lên.
Khi ông ta hét tên Thái Sơn, tất cả mọi người có mặt đều bất giác rùng mình.