Viên sĩ quan nghiêm nghị nói, hai vệ sĩ ở bên cạnh ấn Wilson quỳ xuống đất, vặn ngược hai tay ra đằng sau.
Cạch cạch!
Sau lưng anh ta vang lên tiếng kéo cò súng.
Wilson bắt đầu run rẩy, nhưng cơ thể của anh ta đã bị hai vệ sĩ giữ chặt, không thể cử động được.
Anh ta chỉ có thể nghiến răng, chờ đợi thời khắc cuối cùng đến.
Nasha, anh đi trước đây!
Wilson nói thầm trong lòng.
“Chuẩn bị!”
Wilson khẽ nhắm mắt lại.
“Bắn!”
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Lông tơ trên người Wilson đều dựng đứng lên.
Nhưng vài giây sau, đột nhiên anh ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Không sao cả?
Anh ta từ từ mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện ra viên sĩ quan và mấy vệ sĩ đó đã lái xe rời đi.
“Mình đã chết rồi sao?”
Wislon thấy đầu óc mơ hồ, nghĩ rằng giờ đây mình đã trở thành một linh hồn.
“Đúng vậy, anh đã bị xử tử, từ nay về sau, trên thế giới này không còn người tên là Wilson nữa”.
Lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền tới từ bên cạnh.
Wilson lập tức quay đầu lại: “Điện Chủ!”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười cởi trói cho Wilson, sau đó đỡ anh ta đứng dậy, vươn tay vỗ bụi trên người anh ta.
“Điện Chủ, vậy là… tôi chưa chết sao?”
Wilson chợt nhận ra rằng mình vẫn còn nhịp tim.
“Không, anh đã chết, anh đã phạm tội xâm lược và bị xử tử hình rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Vì vậy, trên đời này không còn người tên là Wilson nữa, tất cả bản án của anh đều đã bị xóa sổ, tất cả bằng chứng cho thấy rằng anh vẫn còn sống trên đời này cũng không còn nữa”.