Không thể không nói, Quách Thụy Hoa có thể từ một kẻ ở tầng lớp thấp kém từng bước một bò lên tới vị trí ngày hôm nay, quả thực có lý do riêng của ông ta.
Ông ta rất tỉ mỉ, cân nhắc vấn đề khá toàn diện, lại vô cùng giỏi nắm bắt tin tức mấu chốt.
Nỗi lo lúc này của ông ta cũng có lý, chỉ một lời đã chỉ rõ ra việc hủy bỏ buổi biểu diễn lần này không đơn giản như vậy.
Uy hiếp ẩn sâu bên trong mới là thứ đáng sợ nhất!
Nhưng khi đề cập đến công việc, trông thấy biểu cảm này của ông ta thật sự không khỏi thấy buồn cười.
“Cậu Diệp, cậu cười gì thế, tôi nói sai chỗ nào ư?”
Quách Thụy Hoa thấy Diệp Vĩnh Khang cứ nhịn cười mãi thì thấy rất mơ hồ, trong đầu lại nghĩ chuyện này quan trọng như vậy, sao cậu Diệp có thể cười được chứ?
“Tiểu Quách à, đầu tiên là phải khen ngợi đầu óc của ông, quan sát rất toàn diện, không tệ không tệ”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười giơ ngón cái lên với Quách Thụy Hoa.
“Cảm ơn cậu Diệp!”
Có thể nhận được khen ngợi của Diệp Vĩnh Khang, khiến Quách Thụy Hoa thấy vô cùng kích động.
Diệp Vĩnh Khang lại cười nói tiếp: “Ban nãy tôi bật cười không phải bởi vì ông nói gì sai, chẳng qua là cảm thấy… Haiz, để xem nào, nói với ông thì ông cũng không hiểu”.
“Chuyện này trước hết cứ như vậy đi, ông chỉ cần làm theo những gì tôi đã chỉ đạo là được, buổi biểu diễn không những tổ chức đúng ngày mà còn phải tiếp tục đẩy mạnh truyền bá, càng lớn càng tốt, có chuyện gì thì lập tức liên lạc với tôi”.
“Vâng, thưa cậu Diệp!”
Quách Thụy Hoa cung kính đứng lên đáp lại, mặc dù trong bụng ông ta đầy hoài nghi nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa.
Đây cũng là điểm cao minh hơn người của ông ta so với nhiều kẻ khác, bất kỳ chuyện gì ông ta cũng biết đến lúc nào thì ngừng, nếu cậu Diệp không chủ động nói thì ông ta sẽ không truy hỏi tiếp.
Tất cả mọi người đều lo lắng vì chuyện này, duy chỉ có Diệp Vĩnh Khang là cứ cà lơ phất phơ, như không thèm xem chuyện này ra gì.
Tinh tinh...
Vừa rời khỏi phòng trà, điện thoại Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đổ chuông.
“Tiểu Túy, có chuyện gì thế?”