“Anh gọi Tiểu Quách thân thiết như vậy, trong lòng ông ta cực kỳ sung sướng đấy, thôi không nói nữa, cứ vậy đã”.
Diệp Vĩnh Khang phất tay một cái, sau đó đi ra ngoài với bộ dạng cà lơ phất phơ.
Hạ Huyền Trúc dở khóc dở cười nhưng trong mắt cô tràn đầy vẻ hạnh phúc và tự hào.
Tự hào vì cô có thể lấy được một người chồng xuất sắc đến vậy và hạnh phúc vì người chồng ấy lại vô cùng chiều chuộng mình.
Nhưng cô không biết, thật ra thì những gì Diệp Vĩnh Khang vừa nói không phải là nói đùa.
Nếu Diệp Vĩnh Khang dùng cách xưng hô chính thức để gọi Quách Thụy Hoa mới đúng là xem ông ta như người ngoài.
Huống hồ Quách Thụy Hoa cũng biết, chỉ dựa vào bản lĩnh và thân phận đáng sợ khó lường của Diệp Vĩnh Khang, anh gọi ông ta một tiếng Tiểu Quách cũng là quá hợp tình hợp lý.
“Tiểu Quách, vợ tôi mới nói sau này tôi không được gọi ông là Tiểu Quách nữa”.
Diệp Vĩnh Khang đi vào phòng trà, khoan thai ngồi xuống, cười nói với Quách Thụy Hoa.
“Hả? Sao lại thế, tôi làm sai chuyện gì rồi ư?”
Quách Thụy Hoa vô cùng lo lắng, ông ta rất để ý cách xưng hô “Tiểu Quách” này, điều này nói rõ cậu Diệp xem ông ta như người thân cận bên cạnh mình.
“Không, vợ tôi nói tôi gọi ông như vậy là không lễ phép, tôi nghe lời vợ, sau này cứ gọi ông là sếp Quách nhé”.
Diệp Vĩnh Khang cân nhắc nói.
“Cậu Diệp ơi, không được đâu, tôi rất thích cách xưng hô Tiểu Quách này, mỗi lần nghe hai tiếng này là tôi thấy sung sướng rồi, nếu sau này cậu không gọi tôi như thế nữa, tôi sẽ ấm ức lắm!”
“Hay là vậy đi, lát nữa tôi đi giải thích với cô Hạ mấy câu, nói là tôi vô cùng thích cách xưng hô này”.
Thấy Quách Thụy Hoa lo lắng ra mặt, Diệp Vĩnh Khang cười ha ha: “Được rồi, trêu ông chút thôi, nói về chuyện Lưu Tử Phong kia đi”.
Nhắc tới việc chính, sắc mặt của Quách Thụy Hoa cũng nghiêm túc hơn.
“Cậu Diệp, cho dù là Lưu Tử Phong hay công ty truyền thông Thiên Vực, hoặc cả giới giải trí này, bất kể là đại ca hay thiên vương gì, cũng không ai có thể khiến cho toàn bộ giới giải trí nghe theo mệnh lệnh chỉ bằng một câu nói”.