Hạ Huyền Trúc đột nhiên gằn giọng ngắt lời, Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, chị mới là đại ca, chị nói đi, để em tự vả miệng mình, ha ha ha ha!”
Xem ra Hạ Huyền Trúc đã hoàn toàn nhập vai và thật sự coi bản thân là một nữ đại ca thực thụ luôn rồi.
“Lưu Tử Phong, anh cũng coi như là người của công chúng, mong anh tuân thủ lời hứa, nhớ rõ những gì mà anh vừa mới nói, nếu không lần sau tôi sẽ không khách khí như thế nữa đâu, chúng ta đi!”
Hạ Huyền Trúc để lại một câu, đang chuẩn bị rời đi thì bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Phan Vân Thiến: “Sếp Hạ xin dừng bước”.
Phan Vân Thiến lảo đảo gắng sức bò dậy từ trên mặt đất, cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Sếp Hạ, lần này chúng tôi thật sự đã ý thức được sai lầm của bản thân”.
“Ban nãy Tử Phong đã xin lỗi cô rồi, thật ra người nên nói lời xin lỗi nhất phải là quản lý tôi đây, bây giờ tôi thay mặt Tử Phong, đại diện cho công ty, đoàn đội của chúng tôi, cũng đại diện cho chính bản thân mình gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới sếp Hạ…”
Phan Vân Thiến không hổ là người quản lý, hai cánh môi mỏng dính giống như được lắp thêm lò xo, vừa nói đã phun ra cả đống chữ.
Cô ta đã nói ra hết gần như tất cả những lời lẽ có liên quan đến chuyện xin lỗi, dáng vẻ cứ giống như cô ta không cẩn thận huỷ diệt cả vũ trụ.
Hạ Huyền Trúc chỉ khẽ xoay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ đầy ẩn ý, sau khi thấy đối phương khẽ gật đầu thì lại dứt khoát quay lại ghế ngồi, vắt chéo đôi chân thon dài và tiếp tục nghe Phan Vân Thiến huyên thuyên không ngừng bên cạnh.
Phan Vân Thiến nói xong thì lại bảo anh chàng bạn nhảy kia tới xin lỗi, cũng tuôn ra một đống lời lẽ nhảm nhí, nói không chừng lúc diễn viên nói hài cũng không lưu loát bằng.
Lưu Tử Phong ngồi cúi đầu bên cạnh, nghe Phan Vân Thiến nỗ lực nịnh bợ Hạ Huyền Trúc.
Thật ra bọn chúng không hề thành tâm hối cải, trong đầu đang nghĩ cái gì không cần nói ra cũng đều hiểu cả.
Tuy nhiên bọn chúng lại không hề biết rằng làm gì có chuyện hai người Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang không nhìn ra toan tính trong lòng bọn chúng?
Phí lời nhiều như vậy không phải vì muốn kéo dài thời gian đợi cứu viện sao?
Vừa bắt đầu Hạ Huyền Trúc đã nhìn thấu tâm tư của đối phương, cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Vĩnh Khang, chỉ là đang trưng cầu ý kiến của anh.
Sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của Diệp Vĩnh Khang, cô cũng để mặc cho mấy người trước mắt tiếp tục diễn trò.
Luyên thuyên như vậy tầm nửa tiếng đồng hồ, ngoài hành lang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân rầm rập.
“Anh Hoàng!”
Phan Vân Thiến ngẩng đầu, nhìn thấy người vừa mới đến thì đột nhiên vui sướng không thôi!
Mấy người da đen cao to cường tráng bước từ ngoài cửa vào, dẫn đầu chính là Hoàng Thử Lang gầy gò bé nhỏ.
Cách ăn mặc của hắn giống với bình thường, vẫn là áo ba lỗ đỏ tươi và quần đùi màu đen ngàn năm không đổi, thêm vào đó là một đôi giày du lịch màu trắng, mái tóc ngắn bóng loáng được chải chuốt gọn gàng.