Diệp Vĩnh Khang không ngờ Hạ Huyền Trúc lại hỏi một câu như vậy, sau khi nghĩ xong liền mỉm cười duỗi một ngón tay ra với Hạ Huyền Trúc.
"Mười?"
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ nói.
Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu.
"Một trăm?"
Hạ Huyền Trúc hỏi lại.
Diệp Vĩnh Khang vẫn cười lắc đầu.
Hạ Huyền Trúc hơi nhíu mày: "Bao nhiêu vậy? Không phải là một nghìn đấy chứ".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Ý của anh là “một mực”, tức là cứ đánh thôi, đến bao nhiêu đánh bây nhiêu, kể cả khi chúng cầm theo vũ khí".
Câu này của Diệp Vĩnh Khang không hề khoa trương chút nào, đối với một cao thủ cấp anh, đám vệ sĩ vừa rồi thực sự yếu không khác gì mấy con kiến.
Chỉ cần Diệp Vĩnh Khang muốn, đám rác rưởi đó thực sự là có bao nhiêu đánh bấy nhiêu.
Hạ Huyền Trúc nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang chăm chú vài giây, sau đó lại hít sâu một hơi: "Được rồi, em tin anh, tới khách sạn Lưu Tử Phong ở!"
"Được!"
Diệp Vĩnh Khang cười đáp lại, sau đó khởi động xe chạy nhanh về phía khách sạn Lưu Tử Phong đang ở.
Trên thực tế, khi Hạ Huyền Trúc đột nhiên hỏi anh câu này vừa rồi, anh đã đoán ra vợ anh muốn làm gì rồi.
Điều này làm cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy đặc biệt vui mừng trong lòng, bởi vì anh đột nhiên phát hiện ra Hạ Huyền Trúc đã trở lại như lúc khi cả hai mới gặp mặt.
Tính cách như vậy mới đúng là Hạ Huyền Trúc!
Cùng lúc đó.
Khách sạn, phòng tổng thống.
Mặc áo choàng tắm, Lưu Tử Phong ngồi trên sô pha, trên tay lắc lắc ly rượu đỏ, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.
Với băng gạc quấn quanh đầu, Phan Vân Thiến khóc: "Tử Phong, anh không thể cứ vậy bỏ qua được".
"Nếu chỉ có mỗi tôi chịu thiệt chút cũng không sao, nhưng chúng đâu chỉ đánh mình tôi, biết rõ tôi là quản lý của anh, rõ ràng là nhắm đến anh".
"Nếu chúng ta không làm gì, nếu bị truyền ra ngoài không phải sẽ bị người ta chế cười sao? Đến lúc đó thể diện của anh để vào đâu, Tử Phong?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!