Lý do khiến Quách Thụy Hoa lo lắng hơn Hạ Huyền Trúc là bởi vì ông ta làm trong ngành truyền thông mới, và ngành này có mối quan hệ không thể tách rời với làng giải trí.
Vì vậy, ông ta hiểu rõ hơn ai hết nước trong làng giải trí sâu bao nhiêu và Lưu Tử Phong là người như thế nào.
Loại chuyện này thật sự không phải thời điểm phân biệt ai đúng ai sai, nếu Lưu Tử Phong thật sự nổi điên lên thì hậu quả rất khó lường, phía sau Lưu Tử Phong còn có một siêu trùm không rõ ...
"Diệp Nhi, em đưa Tô Tô và Tiểu Mã về nghỉ ngơi trước đi, để lão Quách và chị ở lại đây là được rồi".
Hạ Huyền Trúc mở miệng ra lệnh.
Thông qua hành vi man rợ của tên kia vừa rồi, cô không thể đoán được Lưu Tử Phong khi tới nơi sẽ làm gì.
Để không làm liên lụy đến những người khác, cô dự định sẽ đẩy đám Thiên Diệp Nhi ra trước.
"Sếp Hạ, chúng em không rời đi đâu!"
Tô Tô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này bắt đầu là do chúng em. Hôm nay nói gì chúng em cũng không đi đâu, cùng lắm thì để bọn chúng giết em là được chứ gì!"
Tiểu Mã bên cạnh vội vàng kéo cánh tay Tô Tô, trầm giọng nói: "Em làm sao vậy, sếp Hạ để chúng ta đi nhất định là đã có tính toán cả rồi, chúng ta không thể ở đây làm loạn thêm nữa".
"Muốn đi thì anh tự mình đi đi, cho dù làm phiền, tôi cũng phải ở lại!"
Tô Tô đã hạ quyết tâm, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Hạ Huyền Trúc, cho rằng sự việc này đều là do cô ấy gây ra.
Thiên Diệp Nhi rất thoải mái và mỉm cười với Hạ Huyền Trúc: "Sếp Hạ, hiếm có cô gái nào lại có lòng như vậy, đừng phụ lòng cô ấy, cứ để cô ấy ở lại. Đừng lo, em hứa với chị, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".
Hạ Huyền Trúc mở miệng, vẻ mặt do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đành thở dài, đây được coi là ngầm cho phép.
Trong chốc lát, hai chiếc xe đen phóng nhanh tới.
Cửa xe bật mở, từng tốp người lần lượt bước ra khỏi xe.
Lưu Tử Phong không có ở đây, nhưng có Phan Vân Thiến ở đó.
"Hạ Huyền Trúc, cô có ý gì, mời chúng tôi đến mà đối xử với chúng tôi vậy à?"
"Anh ta là bạn nhảy của Tử Phong chúng tôi, đánh chó phải ngó mặt chủ chứ. Cô không coi Tử Phong của chúng tôi ra gì à?"
"Hôm nay, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
Không nói nhiều lời, Phan Vân Thiến xông tới và chỉ thẳng vào mũi của Hạ Huyền Trúc, giống như một con sư tử cái lên cơn dại.
Hạ Huyền Trúc đã chuẩn bị tâm lý, kiên nhẫn nhìn chằm chằm đối phương gầm gừ, sau đó bình tĩnh nói: "Sếp Phan, tôi muốn giải thích chuyện này".