A Minh thả nhiên trả lời.
“Cái gì, cháu nói là do cháu cố ý xáo bài sao?”
Ông lão ngây ra.
A Minh thấy đối phương không tin, nói: “Vậy cháu biểu diễn một lần cho ông xem, ông muốn bài như nào?”
Ông lão nói: “Ba quân át”.
A Minh gật đầu, bắt đầu xáo bài bằng bàn tay nhỏ xíu của mình, kỹ thuật tráo bài của cậu bé trông rất non nớt, nhưng không hề có chỗ nào không đúng cả.
Sau đó bắt đầu chia bài, mỗi người một lá, chia tới lúc ba lá.
Ông lão lật lá bài ra, khi nhìn thấy ba quân át chói mắt trước mặt, cả người ông ấy lập tức hóa đá tại chỗ.
“Cháu xáo thêm bốn, năm, sáu nữa đi!”.
Ông lão mong chờ nói.
“Cần chất giống nhau không?”
A Minh hỏi.
“Tùy cháu”.
Ông lão nói.
A Minh gật đầu: “Vậy thì bốn năm sáu dọc bích đi, mặc dù cháu thích cơ, nhưng trong bộ bài này không có sáu cơ”.
Trong khi nói, A Minh đã bắt đầu xáo bài bằng kỹ năng non nớt của mình.
Mỗi người ba lá.
Lật bài.
Bốn bích, năm bích, sáu bích.
Ông lão chăm chú nhìn chằm chằm A Minh, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi mắt vốn đã đục ngầu lúc này bỗng trở nên sáng ngời.
“Ông ơi, ông sao vậy?”
A Minh vội vàng hỏi.
Ông lão hoàn hồn lại, vội vàng nắm lấy tay A Minh, hưng phấn nói: “Cháu có muốn ăn kẹp sữa không?”
Trong mắt A Minh lóe lên một tia sáng, gật đầu nói: “Có ạ, lâu lắm rồi cháu chưa được ăn”.
“Cháu tên là gì?”
“Cháu tên A Minh ạ”.
“A Minh, ừm, tên hay quá, ông dắt cháu đến một nơi, đến đó cháu có thể ăn kẹo sữa thỏa thích luôn”.
“Thật ạ, ở đâu vậy?”