Hoàng Thử Lang chậm rãi lên tiếng: “Quan Vũ có tên hiệu là Vân Trưởng, Hoàng Thử Lang tôi có tên hiệu là Dung Nhã, hiểu chưa hả?”
Người đó run rẩy nuốt nước bọt: “Anh Hoàng đỉnh nhỉ, thật là quá văn hoá!”
Đám người xung quanh cũng đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Hoàng Thử Lang: “Người có văn hoá chính là người có văn hoá, ông chủ Hoàng thật đỉnh!”
Hoàng Thử Lang bình thản mỉm cười, dù cho hắn thật sự có văn hoá hay là giả vờ có văn hoá, ít nhất khoảnh khắc này hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái giả vờ.
Mà cảnh giới cao nhất của giả vờ chính là diễn đến độ ngay cả bản thân cũng tin luôn.
“Cậu trước hay là tôi trước?”
Hoàng Thử Lang khẽ cười nói với chàng trai đeo kính, dáng vẻ khí thế ngời ngời.
So ra thì khí thế của chàng trai đeo kính không chỉ thấp hơn một chút, cậu ta hơi run nói: “Anh… anh trước”.
Hoàng Thử Lang cười nhạt, chộp lấy khẩu súng lục trên bàn, sau đó lắp một viên đạn vào trong, cười khà khà rồi đóng báng súng lại, động tác vô cùng thuần thục, khiến cho mọi người lại chấn động thêm lần nữa.
“Tôi thấy cậu đang rất lo lắng, là bề trên, tôi thấy mình có trách nhiệm nổ súng trước cho cậu thêm can đảm, để cậu biết rằng thật ra cái chết chẳng đáng sợ chút nào, chỉ là một nỗi bi thương man mác mà thôi”.
Nói xong, Hoàng Thử Lang giơ súng nhắm chuẩn vào huyệt thái dương của mình.
Chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên định, nếu như không có mặt bàn che đi đôi chân đang run lên cầm cập không ngừng phía bên dưới, có lẽ ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ cho rằng Hoàng Thử Lang là một cao nhân coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
“Lão Hoàng…”
Tần Hạc nghiến răng lên tiếng, mặc dù thường ngày anh ta cũng chẳng ưa gì Hoàng Thử Lang, thế nhưng vẫn luôn coi hắn là người của mình, vậy nên cũng không muốn nhìn thấy Hoàng Thử Lang xảy ra bất trắc gì.
Hoàng Thử Lang quay đầu lại cười nhạt nói với Tần Hạc: “Người anh em, kiếp sau tôi nhường cho cậu làm đại ca”.
Câu nói tình nghĩa thiên thu này càng khiến cho những người xung quanh vô cùng cảm động, cảm thấy anh Hoàng rõ ràng quá là đẳng cấp.
Không chỉ có phong độ phi phàm, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng mà còn là một người trọng tình trọng nghĩa, đối diện với ranh giới sinh tử mà vẫn không quên nói lời từ biệt với “đàn em” của mình.
Chỉ có Diệp Vĩnh Khang hiểu rõ chân tướng nên cũng cạn lời, anh thầm nghĩ nếu như thế giới này có cuộc thi diễn trò thì chắc hẳn chỉ có một mình Hoàng Thử Lang tham gia, bởi vì trên thế gian này không ai có tư cách làm đối thủ của hắn.
Vào lúc Hoàng Thử Lang chuẩn bị bóp cò súng, chàng trai đeo kính đột nhiên hô lên: “Đợi đã!”
“Ha ha ha, được!”
Hoàng Thử Lang đột nhiên phá lên cười, thế nhưng rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng lắm, vội vàng thu lại biểu cảm, lại khôi phục dáng vẻ cao nhân ban nãy, nói với chàng trai đeo kính: “Sao nào? Không dám cược nữa hả?”