Tiểu Bạch Long chỉ khi ở trước mặt ông lão này mới tỏ ra cung kính như vậy, sau khi hành lễ xong liền liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, sau đó mới cầm thanh trường kiếm rời đi.
“Cậu Diệp, nhiều ngày không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”
Ông lão nở nụ cười đặc biệt với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương vài giây, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta quen nhau à?”
Lãnh Tu ở bên cạnh nhanh chóng giới thiệu: “Cậu Diệp, đây là Vua Đông Hải”.
Ông lão vội xua tay, cười nói với Diệp Vĩnh Khang: “Ba từ Vua Đông Hải này là do bạn bè trên giang hồ yêu quý đặt cho tôi. Thực ra tôi không thích cái danh này lắm, nhưng người khác đã gọi quen rồi cũng khó mà sửa, mong cậu Diệp đây hiểu cho”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn biểu cảm của đối phương, thật sự giống như có quen biết anh. Nhưng anh nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc mình đã từng gặp ông lão này ở đâu.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Vĩnh Khang, ông lão gật đầu cười nói: “Cây Tử Kim Lan lần trước không biết có giúp được cậu không?”
“Tử Kim Lan?”
Diệp Vĩnh Khang ngây ra một chút, sau đó lại nhìn chằm chằm đối phương một hồi, có hơi kinh ngạc nói: “Ông là bác Hải?”
Ông lão cười nói: “Không ngờ rằng cậu Diệp còn nhớ tên của ông già này, nếu đã như vậy thì chúng ta cũng coi như là người quen rồi. Hôm nay tôi mời cậu vào nhà uống ngụm trà thô, không biết cậu Diệp có phiền không?”
Vẫn là khoảng sân trồng rau với nhiều loại hoa khác nhau, vẫn là chiếc bàn đá và hai tách trà hoa nhài có giá mười tệ trong siêu thị.
Nếu như không phải cách thức pha trà có vẻ thô thiển nhưng bí hiểm của đối phương, Diệp Vĩnh Khang không dám khẳng định rằng ông lão trước mặt này chính là bác Hải.
Mặc dù hai người đều là người có năng lực, nhưng bất kể là ngoại hình hay phong thái đều cách xa cả ngàn dặm, hoàn toàn không thể so sánh được.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Vĩnh Khang, bác Hải cười nhạt, dùng ba ngón tay nhấp thử một ngụm trà, sau đó mỉm cười giải thích: “Cậu Diệp không cần phải suy nghĩ nhiều, thật ra Vua Đông Hải chính là bác Hải, bác Hải chính là Vua Đông Hải, chỉ là hai người này đều là tôi mà thôi”.
“Mười mấy năm trước xảy ra một chuyện mà tôi không muốn nhắc lại, buộc tôi phải giấu tên đổi họ, hơn nữa còn phải dùng kỹ năng bí ẩn của cao nhân Miêu Giang để thay đổi ngoại hình và giọng nói, như vậy mới miễn cưỡng thoát được một kiếp”.
“Đối thủ tìm tôi nhiều năm như vậy, nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được tôi không đi đâu hết, vẫn luôn ở Đông Hải”.
“Mười mấy năm nay tôi vẫn luôn án binh bất động, thấy thời cơ có một chút chín mồi, trong lúc tôi đang chuẩn bị trở lại giang hồ lại đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng”.
“Tôi đã thay đổi tất cả mọi thứ, từ khuôn mặt, ngoại hình, giọng nói, thậm chí đến hình thể cũng có sự thay đổi vô cùng lớn”.
“Chuyện này chỉ có mình tôi biết, vì vậy nếu như tôi hấp tấp xuất hiện vào lúc này, kẻ thù đầu tiên mà tôi phải đối mặt chính là Tiểu Bạch Long và Lãnh Tu”.
“Nếu như họ thấy một ông già lạ mặt đột nhiên bước ra và nói rằng mình là Vua Đông Hải, nhất định họ sẽ chặt đầu tôi xuống mà không nói một lời”.
“Cho nên tôi phải khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng bí thuật Miêu Cương giúp tôi thay đổi diện mạo này muốn quay trở về hình dáng ban đầu còn khó hơn thay đổi diện mạo nhiều”.
“Khó khăn lớn nhất là tìm ra một loại chất độc làm thuốc dẫn, chỉ có mật trăn của trăn mào gà mới có độc tính mạnh như vậy”.
“Nhưng dựa vào thực lực của bản thân, tôi nhất định không thể nào lấy được, cho nên mấy năm nay luôn chờ đợi cơ hội, thậm chí bắt đầu cảm thấy mất hi vọng”.
“Nhưng không ngờ rằng trong lúc tôi chuẩn bị bỏ cuộc thì lại gặp được cậu Diệp mang mật trăn quay về, ông lão già nua này mới có thể quay trở về hình dáng của Vua Đông Hải”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!