“Cậu Diệp, cậu yên tâm, tôi dùng tính mạng để bảo đảm, cô ấy nhất định không phải người xấu, tha cho cô ấy đi nhất định sẽ không để lại phiền phức gì, cô ấy thật sự là một cô gái tốt”.
Lãnh Tu sợ rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ tiếp tục đuổi giết Thỏ Vương, nói ra câu này trong mắt tràn đầy khẩn cầu và mong đợi.
“Anh dựa vào đâu mà nghĩ cô ta là người tốt?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
“Ánh mắt của cô ấy”.
“Ánh mắt?”
“Ừm, ánh mắt”.
Lãnh Tu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cách cô ấy nhìn mọi người khác với những Cầm Tinh Vương khác, đặc biệt trong sáng và thuần khiết, hình như có rất nhiều nỗi lòng. Tôi chắc chắn 95% rằng cô ấy không phải người xấu!”
“95%?”
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hứng thú nói: “Theo nguyên tắc làm việc của anh, 95% chắc chắn có khác gì tự đưa mình vào chỗ chết không?”
Lãnh Tu do dự một chút rồi lẩm bẩm: “Vậy thì tôi sẽ hạ thấp nguyên tắc này xuống một chút, sau này khi làm việc, nắm chắc 95% là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, cho rằng thứ gọi là tình yêu này thật sự rất kỳ diệu, có thể thay đổi nguyên tắc mà một người đã duy trì hơn mười năm chỉ trong vòng vài phút.
“Đúng rồi, cậu Diệp, đây không phải đường tới nhà họ Mã mà?”
Lãnh Tu đột nhiên hoàn hồn lại, phát hiện Diệp Vĩnh Khang đi nhầm đường.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng hất cằm lên, trợn mắt nói: “Anh còn biết đi nhầm à? Tôi còn nghĩ rằng anh bị tình yêu làm cho mù mắt rồi cơ, mau chỉ đường, tôi nào có biết nhà họ Mã ở đâu?”
“À à, phía trước rẽ trái rồi quay đầu, sau đó đi lên cầu trên cao”.
Lãnh Tu vội vàng chỉ đường.
Ngoài việc chỉ đường, Lãnh Tu không hé thêm lời nào về việc khác.
Điều này làm cho Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút kỳ quái, con người Lãnh Tu không những vững vàng mà còn rất dài dòng. Mỗi lần trước khi làm việc gì đều lải nhải càm ràm suốt nửa ngày, nhưng lần này lại yên lặng đến lạ thường.
“Sao anh không kể cho tôi về bốn vị đại tướng gì đó của nhà họ Mã hoặc là Mã Càn Khôn, sau đó nhắc nhở tôi bọn họ lợi hại thế nào, bảo tôi nhớ cẩn thận?”
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi.
Một nụ cười tự tin hiện lên trong mắt Lãnh Tu, anh ta nói: “Nếu tôi đoán không sai, lần này nhà họ Mã đã bị tiêu diệt rồi”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang tỏ ra khó hiểu.
Lãnh Tu nâng cầm, nói: “Vừa nãy khi cậu xử gọn Hổ Vương, tôi đã gửi tin nhắn cho Vua Đông Hải, ông ấy đã phái người qua đó rồi”.
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi: “Vậy thì anh làm sao có thể khẳng định những người qua đó sẽ thắng? Không phải anh nói Mã Càn Khôn và bốn đại tướng nhà họ Mã tương đối mạnh đó sao?”
Trên mặt Lãnh Tu nở một nụ cười hiếm thấy, anh ta nhìn Diệp Vĩnh Khang, nói: “Bởi vì lần này những người được phái tới chính là Tiểu Bạch Long, chỉ cần Tiểu Bạch Long ra mặt, cơ hội để nhà họ Mã không diệt vong gần như bằng không!”
“Tiểu Bạch Long?”
Diệp Vĩnh Khang mơ hồ: “Đó chính là thứ mà Đường Tam Tạng cưỡi đó hả?”
Không ngờ rằng vừa nói ra câu này đã khiến cho sắc mặt Lãnh Tu trắng bệch.
“Anh lại làm sao thế?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy mình không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông Lãnh Tu này được, sao lúc nào cũng ra vẻ kinh ngạc thế.
Lãnh Tu nuốt nước bọt ực một tiếng, lo lắng nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới nghiêm túc nói với Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, sau này cậu đừng nói như vậy nữa”.
“Tiểu Bạch Long là cao thủ số một dưới trướng Vua Đông Hải, nếu như không phải bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng đâu”.
“Cho dù là chúng tôi đi theo Vua Đông Hải bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng gặp qua Tiểu Bạch Long mấy lần”.
“Tiểu Bạch Long giống cậu, cũng là cao thủ tuyệt đỉnh. Có biệt danh là kiếm nhanh số một thế giới. Nghe nói đến bây giờ, chưa từng có ai chịu được nhát kiếm thứ bảy của anh ta!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!