Soàn soạt...
Lúc này, Lãnh Tu đã chém chết Kê Vương và Hầu Vương, nhìn thấy mấy người đánh về phía Thỏ Vương, Lãnh Tu lại tiếp tục công kích mãnh liệt về phía mấy người họ.
Với thực lực của Lãnh Tu, chỉ cần không phải đối mặt với tổ hợp kỳ lạ luôn bổ sung cho nhau như Thử Vương và Ngưu Vương, một mình anh ta đấu với hai Cầm Tinh Vương chẳng thành vấn đề.
Nhưng phải đồng thời đối mặt với năm Cầm Tinh Vương, trong đó lại có Long Vương có năng lực chiến đấu mạnh nhất, mới chưa đến mười đòn đánh, anh ta đã dần dần rơi vào thế yếu.
Nhìn thấy Long Vương cầm gậy đầu rồng sắp tung ra đòn hiểm, người Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dịch chuyển!
Ầm!
Thân hình Diệp Vĩnh Khang vọt lên cao, rồi hướng gối từ trên xuống, hung hăng đập mạnh vào gáy Long Vương, đầu Long Vương nổ tung trong nháy mắt!
Ngay sau đó, một đòn bằng khuỷu tay và dao đã giết chết Cẩu Vương và Dương Vương trong tích tắc!
“Mày là ai?”
Trư Vương nặng hơn hai trăm năm mươi cân trợn tròn mắt, hắn hoàn toàn không ngờ trên đời này lại có người có thể giết chết ba Cầm Tinh Vương trong chớp nhoáng!
Diệp Vĩnh Khang chẳng buồn nói nhảm với đám chó mèo này, anh vung một cú đá đơn giản khiến thân hình to lớn của Trư Vương bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào bức tường phía sau vang lên một tiếng ầm.
Lãnh Tu đang chuẩn bị cầm dao đến chém, nhưng lại phát hiện Trư Vương đã hoàn toàn không còn hơi thở!
“Cái này...”
Lãnh Tu lại thêm một lần kinh ngạc.
Trước đó anh ta đã thấy bản lĩnh của Diệp Vĩnh Khang nên khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang dùng một chiêu giết chết ba Cầm Tinh Vương cũng không thấy kỳ lạ.
Nhưng Trư Vương là người đặc biệt nhất trong mười hai Cầm Tinh Vương, thân hình toàn thịt của hắn được huấn luyện bằng một phương pháp đặc biệt, hết sức dẻo dai, cho dù là đạn cũng không xuyên qua được.
Mà bây giờ chỉ bị người ta đá một cước đã chết không kịp ngáp sao?
Lúc này Thỏ Vương nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy vẻ kinh hãi!
Diệp Vĩnh Khang vẫn rất ung dung, ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, những đám người lấy tên là Cầm Tinh Vương này chẳng khác gì ruồi bọ ở trước mặt anh.
“Nể tình cô là phụ nữ, cô tự mình ra tay đi, như thế vẫn còn chút thể diện”.
Diệp Vĩnh Khang hời hợt liếc nhìn Thỏ Vương, mấy Cầm Tinh Vương còn lại đã bị đánh chết, do đó Thỏ Vương cũng không cần tiếp tục sống.
Thỏ Vương nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang quan sát vài giây, đột nhiên cắn răng đưa ra một quyết định: “Anh Diệp, trước khi chết, tôi có chuyện muốn nói với anh”.