Từ quần áo của hai người này, Diệp Vĩnh Khang lập tức nhìn ra được thân phận của đối phương.
Lãnh Tu nở một nụ cười vui mừng rất bất thường, nói với Thỏ Vương: “Cô nhìn kìa, là cô cứ làm mọi chuyện phức tạp hơn”.
Trong lòng Thỏ Vương cũng hơi kinh ngạc.
Thật ra không phải cô ta suy nghĩ phức tạp, mà cô ta rất hiểu rõ đám người này, mấy chữ nghĩa khí và tình cảm gì đó, đối với bọn họ mà nói giống như chưa bao giờ tồn tại từ trong gien di truyền.
Ở trong mắt bọn họ, ngoại trừ lợi ích, bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều coi như không.
Cho nên dù xuất phát từ khía cạnh nào, bọn họ cũng không có bất kỳ lý do gì để tới cứu mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Hầu Vương, lại khiến Thỏ Vương cảm thấy thoải mái trong nháy mắt.
“Thỏ, cô giấu bản đồ kho báu ở đâu?”
Hầu Vương hoàn toàn không để ý đến Diệp Vĩnh Khang và Lãnh Tu, đôi mắt nhìn chằm chằm Thỏ Vương.
Kê Vương cũng mang vẻ mặt đầy trông đợi nói: “Cô nói ra nơi giấu bản đồ kho báu, chúng tôi sẽ giúp cô”.
Khóe miệng Thỏ Vương nhếch lên một nụ cười khinh miệt: “Tôi lại quên mất rằng, trên người tôi vẫn còn giữ một thứ đồ mà mấy người rất muốn có”.
“Bớt nói nhảm đi!”
Giọng Kê Vương the thé mắng nhiếc: “Với bộ dạng này của cô, thà nói ra bản đồ kho báu, đổi lấy một mạng cho cô, nếu cô chết thì cầm bản đồ kho báu còn có nghĩa gì?”
Hầu Vương không nhẫn nại nói: “Nói nhiều lời với cô ta làm gì, bây giờ nhà họ Mã đã hỗn loạn rồi, cứ bắt người trước rồi nói sau!”
Dứt lời, hai người đồng thời lao đến chỗ Thỏ Vương.
“Đồ chó!”
Lãnh Tu vô cùng tức giận, rút đao dài ra rồi gia nhập vào cuộc chiến với hai người kia.
“Lãnh Tu, mày đừng xen vào việc của người khác, khi nào lấy được bản đồ kho báu, bọn tao sẽ cho mày một phần!”
Hầu Vương vừa đánh vừa mắng.
Kê Vương cũng nói theo: “Bây giờ nhà họ Mã đã rối loạn, ân oán ngày trước xóa bỏ, lấy được bản đồ, chúng ta cùng nhau hưởng phú quý!”
Lãnh Tu trừng mắt, không thèm nhiều lời với hai người kia, mà tiếp tục đòn công kích bằng dao.