Trên không trung truyền tới một chuỗi những tiếng vang nối tiếp nhau, không biết đầu gối Ngưu Vương đã phải hứng chịu bao nhiêu cú đá mạnh mẽ.
Vào lúc rơi xuống đất, cơ thể lực lưỡng giống một như một miếng bánh nằm bẹp trên mặt đất, xương cốt kinh mạch khắp người đã vỡ vụn hết cả!
“Ngưu Vương?”
Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng cười nói: “Tao thấy cũng chẳng khác gì cháo thịt bò!”
Lãnh Tu thân là thủ lĩnh sứ thần dưới trướng Vua Đông Hải, đương nhiên không phải một kẻ tuỳ tiện, không chỉ có võ thuật cao cường mà còn có tính cách trầm ổn, đầu óc bình tĩnh, rất ít chuyện có thể khiến cho cảm xúc của anh ta dao động mãnh liệt.
Thế nhưng chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ của ngày hôm nay, cảm xúc của anh ta lại giống như xe đi qua núi, hết lên cao lại xuống thấp, khiến cho anh ta tự cảm thấy đầu óc hơi ngơ ngẩn.
Cậu Diệp tướng mạo bình thường đang đứng bên cạnh kia rốt cuộc là người như thế nào?
Ban nãy hai tên Ngưu Vương và Thử Vương mà người khác nghe danh thôi cũng đủ khiếp sợ, thế tiến công long trời lở đất ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cứ giống như là trò chơi nhà chòi của trẻ con.
Khiến Lãnh Tu cảm thấy chấn động nhất là sau khi cậu Diệp xử lý xong tất cả lại chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một lần, cứ như chỉ vừa mới làm một chuyện bình thường như là ăn cơm đi ngủ.
“Đừng nhìn nữa, còn nhìn tôi nữa thì tôi sẽ hoài nghi ở phương diện nào đó anh có vấn đề đấy”.
Lúc Lãnh Tu vẫn đang sững sờ, Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa đột nhiên lên thốt ra một câu.
“A? Ờ ờ, tôi không có cố ý”.
Lãnh Tu ngây ngẩn một lúc mới phản ứng trở lại, từ lúc lên xe tới giờ, anh ta vẫn cứ nhìn Diệp Vĩnh Khang không chớp mắt.
“Cậu Diệp, tiếp theo chúng ta chuẩn bị làm gì đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!