“Còn nữa, sau này nếu còn gặp việc tương tự như hai ngày trước, em nhất định đừng làm mấy việc ngốc nghếch nữa”.
“Cả Giang Bắc này, chỉ có mình em biết anh là hầu quân tướng, điều này ngay cả vợ và con anh cũng không biết”.
“Cho nên em nên biết rõ, nếu như anh dễ đối phó như thế thì còn có thể là hầu quân tướng sao?”
“Sau này nếu có người đến tìm em vì anh thì em cứ làm theo yêu cầu của đối phương, anh có thể đảm bảo với em, người có thể làm khó anh trên thế giới này vẫn chưa ra đời!”
Viền mắt Trần Tiểu Tuý ửng đỏ, nhưng khoé miệng lại nhếch lên một nụ cười vui vẻ: “Chuyện vừa nói đầu tiên em đồng ý, chuyện thứ hai thì em không dám đảm bảo”.
Diệp Vĩnh Khang ngây người, cười gượng rồi lắc đầu, vừa đứng lên vừa than thở: “Trước kia nghe Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải nói em là một người phụ nữ bướng bỉnh cứng đầu”.
“Lúc đó anh không tin lắm, nhưng bây giờ thì anh tin rồi, chỉ là anh thích sự cứng đầu cứng cổ đó của em, giống như anh vậy, ha ha!”
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, trời tối rồi, em thu dọn sớm rồi đi ngủ đi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười đi ra khỏi cửa.
Lúc này, anh cảm thấy trái tim mình vô cùng nhẹ nhõm, chuyện của Trần Tiểu Tuý luôn là một mối bận tâm ở trong lòng anh, càng trốn tránh thì mối bận tâm này càng lớn.
Nhưng bây giờ, cuối cùng anh đã tháo gỡ được mối bận tâm này rồi.
Loại tình cảm này giống như dòng thác, cứng rắn ngăn cản không phải là cách, phải dùng một cách thích hợp tiến hành chia dòng, đó cũng là một loại trí tuệ.
“Anh Diệp!”
Lúc Diệp Vĩnh Khang bước tới trước cửa thang máy, Trần Tiểu Tuý đột nhiên chạy ra theo, cắn răng lớn tiếng nói: “Vậy bây giờ... quan hệ của chúng ta là gì?”
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, nhưng lại không nói gì, đầu cũng không quay lại mà đi vào thang máy.
Trần Tiểu Tuý ngây ngốc đứng ở trước cửa, nhìn thang máy đóng lại, nhẹ cắn môi, hai tay dùng lực vò váy của mình.
Tinh...
Đúng lúc này, điện thoại của cô ấy đột nhiên báo có tin nhắn.
Là Diệp Vĩnh Khang gửi tới.
Khi Trần Tiểu Tuý đọc nội dung tin nhắn, nước mắt liền rơi xuống, đồng thời khuôn mặt cũng tràn ngập niềm hạnh phúc, nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: Trên tình bạn, dưới tình yêu.
Diệp Vĩnh Khang ngồi trong điểm dừng tại gara xe của khu dân cư, sau khi gửi tin nhắn đi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, trong lòng cũng cực kỳ nhẹ nhõm.
Sáu chữ này có lẽ là chiếc chìa khoá cởi bỏ mối bận tâm trong lòng anh.
Lúc đó bầu trời đã hoàn toàn đen kịt, Diệp Vĩnh Khang lại không hề vội về nhà, mà gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn, nói mình có việc bận ở bên ngoài, có thể vài ngày nữa mới về.
Gửi tin nhắn xong, Diệp Vĩnh Khang dựa vào lưng ghế, cho bản thân một điếu thuốc, sau đó thò tay mở cửa ghế lái phụ của xe, nhả một vòng khói thuốc dài, bình thản lên tiếng: “Ra đây đi”.
Anh vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo thun đen cùng quần bò, khoảng tầm ba mươi lăm tuổi, để tóc dài, chậm rãi ngồi lên ghế lái phụ.
“Tôi đã nói rồi, tôi không quen biết Vua Đông Hải gì cả, cũng không thích người khác nhúng tay vào chuyện của tôi”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản lên tiếng, tuy rằng đối phương đã thay quần áo, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra người này chính là một trong những sứ thần của Vua Đông Hải vừa xuất hiện ở trang viên nhà họ Sở.