Thế nhưng bà ta vẫn quan tâm tới cậu con trai cưng mù mắt què chân của mình: “Cậu buông con trai tôi ra, đừng làm nó bị thương, tôi cầu xin cậu!”
Ở trên thế giới này, e rằng cũng chỉ có tên ngốc này có thể khiến cho một kẻ máu lạnh ích kỷ như Lưu Minh Diễm để tâm.
“Thiên Trúc Lan đâu?”
Diệp Vĩnh Khang nhấc tên ngốc bằng một tay, bình tĩnh hỏi.
“Tôi đưa cậu, tôi đưa hết cho cậu, xin cậu tha cho con trai tôi!”
Lưu Minh Diễm vội vàng rút ra một cái hộp nhỏ bằng kim loại cỡ bằng một quả trứng gà từ trên người, mở ra nhìn, bên trong là một gốc thực vật có năm chiếc lá dài màu tím sẫm.
Diệp Vĩnh Khang không chắc chắn đây có thật sự đúng là Thiên Trúc Lan hay không, Phương Nhất Minh đứng trước cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì vội vàng chạy lại nhìn gốc thực vật đó, sau đó gật đầu với Diệp Vĩnh Khang.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhận lấy Thiên Trúc Lan, sau đó dùng một ánh mắt đặc biệt bình tĩnh nhìn thẳng vào Lưu Minh Diễm đang quỳ trên mặt đất.
“Đồ đã đưa cho cậu rồi, cầu xin cậu mau thả con trai tôi ra, nó không chịu nổi sự giày vò như vậy đâu!”
Lưu Minh Diễm khổ sở cầu xin.
Diệp Vĩnh Khang chỉ cười khẩy, tay trái khẽ dùng lực, khẽ khàng vặn một cái.
Rắc!
Chỉ nghe thấy tiếng xương khớp đứt gãy vang lên rất kêu, đầu của tên ngốc vẹo hẳn sang một bên, xương cổ gãy vụn, chết ngay tại chỗ.
“Con trai!”
Lưu Minh Diễm gào lên thảm thiết, dáng vẻ này của bà ta cũng coi như nhân quả báo ứng.
Mấy ngày trước khi bà ta giết hại người thân của Sở Phi Yến ngay trước mặt cô ấy, chẳng phải Sở Phi Yến cũng đau đớn giày vò như vậy sao?
Vù…
Lúc này, một luồng gió lớn đột nhiên thổi tới.
Ngoài ra còn mang theo giọng nói hùng hồn của đàn ông: “Cậu thanh niên, thân thủ không tồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!