Vương Hoa Bình là người xấu nổi tiếng trong lớp của Hạ Huyền Trúc.
Để trở thành như bây giờ, không biết đã đụng qua bao lần dao kéo.
Cái tát của Phương Nhất Minh trực tiếp tát lệch cằm và mũi của cô ta, gò má trên mặt cũng xẹp xuống.
Toàn bộ các đường nét trên khuôn mặt bị vặn vẹo hết cả, trông rất kinh tởm!
"Phương Nhất Minh, tên khốn kiếp, anh dám đánh tôi, tôi phải chia tay với anh!"
Nhưng lúc này Vương Hoa Bình không hề nhận ra khuôn mặt của mình đã bị biến dạng, ngồi bệt xuống đất mà la hét, cộng với khuôn mặt méo mó trông thật rợn người.
"Người đâu, mau tới đây, ném con mụ điên này đi cho tôi, sau này đừng để cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!"
Phương Nhất Minh cảm thấy tim mình gần như ngừng đập.
Nghĩ đến cảnh anh ta làm tình với Vương Hoa Bình trước đây, Phương Nhất Minh muốn đập đầu vào miếng đậu phụ chết quách đi cho rồi!”
"Nhất Minh, đừng, em sai rồi, xin đừng bỏ em, Nhất Minh em thực sự sai rồi!"
Vương Hoa Bình rất sốc khi nghe Phương Nhất Minh nói chia tay.
Mặc dù cô ta rất thích đem chuyện chia tay ra để hù, nhưng cô ta không thể bỏ được Phương Nhất Minh.
Phương Nhất Minh trước giờ không so đo với cô ta, không phải vì sợ Vương Hoa Bình chia tay mà chỉ nghĩ đó là tính nũng nịu của con gái thôi.
"Đệch, thật ghê tởm!"
Phương Nhất Minh nổi da gà, và anh ta, người luôn ăn nói điềm tĩnh, không thể không bùng nổ vào lúc này.
Sau khi hoàn hồn, anh ta vội vàng nói với Hạ Huyền Trúc: "Sếp Hạ, tôi thật sự xin lỗi, tôi thật sự…"
"Được rồi, chuyện này không liên quan đến anh".
Hạ Huyền Trúc rộng lượng khoát tay, cũng sẽ không tức giận với Phương Nhất Minh vì Vương Hoa Bình.
"Người anh em, tôi rất tò mò về một chuyện".
Diệp Vĩnh Khang không khỏi hỏi: "Tôi nhìn anh cũng không giống người thiếu bạn gái. Tôi muốn biết anh đã nghĩ gì mà lại đi tìm một đứa như vậy làm bạn gái?"
Phương Nhất Minh cười khổ: "Tôi cũng không biết mình đã nghĩ gì. Lúc đầu, cô ta đối xử với tôi rất tốt. Tôi nghĩ cô ta rất hiểu tôi, sau đó chúng tôi đến với nhau".