Diệp Vĩnh Khang phớt lờ ông ta và nói với Lăng Vi: "Đưa cho tôi tờ phiếu chi tiền cần chữ ký của tôi".
Lăng Vi nhanh chóng cầm lấy một tập tài liệu, hai tay cung kính bước tới chỗ Diệp Vĩnh Khang: "Chỗ này cần chữ ký của chủ tịch. Tôi không có thẩm quyền. Mời chủ tịch xem qua".
Diệp Vĩnh Khang hừ một tiếng, cầm lấy tài liệu lật xem hai trang, sau đó cầm bút ký tên mình lên đó, sau đó đưa lại cho Lăng Vi.
"Cần chuẩn bị bữa trưa cho anh không?"
Lăng Vi cầm tập tài liệu bằng cả hai tay và nói một cách kính trọng.
"Không, tôi về nhà ăn cơm".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi cửa, cũng không thèm liếc nhìn Quách Thụy Hoa đang ngẩn người bên cạnh, trực tiếp coi ông ta như không khí.
Vừa lúc Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới cửa, Quách Thụy Hoa mới định thần lại, vội vàng đuổi theo: "Chủ tịch, tôi xin lỗi cậu vì sự bất lịch sự vừa rồi của tôi, nhưng tôi muốn biết tôi đã đắc tội gì với chủ tịch xin chủ tịch vui lòng chỉ rõ, có sự hiểu lầm nào ở đây không?"
Diệp Vĩnh Khang dừng lại, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, gằn từng chữ nói: "Hạ Huyền Trúc là vợ của tôi!"
Bùm!
Nghe vậy, Quách Thụy Hoa cảm thấy trán như bị một tia sét bổ vào, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống đất!
Hạ Huyền Trúc hóa ra lại là vợ của chủ tịch!
Thế mà lúc này ông ta dám buông lời….
Thình thịch!
Quách Thụy Hoa thở hồng hộc quỳ trên mặt đất: "Chủ tịch, xin cậu rộng lượng bỏ qua cho, tôi thật sự không biết cô Hạ là vợ của cậu".
"Vừa rồi tôi không nên nói như vậy, tôi tự vả, chủ tịch, xin cậu đừng so đo với tôi!"
Quách Thụy Hoa vừa nói, vừa tát lấy tát để vào mặt mình.
Mặc dù Thụy Hoa Media là công ty dẫn đầu trong ngành công nghiệp truyền thông mới của Giang Bắc, thậm chí còn được xếp hạng là số một trong toàn bộ ngành.
Nhưng so với ngân hàng Kim Kỳ, đó chỉ là một hạt bụi nhỏ.
Chuỗi vốn của Thụy Hoa Media đều phải dựa vào ngân hàng Kim Kỳ hỗ trợ, chỉ cần bên kia rút vốn, Thụy Hoa Media mà ông ta dày công bao nhiêu năm nay lập tức phải tuyên bố phá sản.