Diệp Vĩnh Khang bình thản giao phó một câu cho Triệu Thiên Cực.
Triệu Thiên Cực gật đầu, hiểu rất rõ ý của đối phương, chào một cái cung kính rồi ra lệnh cho tất cả tản đi.
Một lúc sau, trong sân chỉ còn lại Diệp Vĩnh Khang và người nhà họ Hoàng.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không rời đi, Hoàng Phúc Đào cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Quân hầu, ngài còn gì muốn dặn dò sao? Hay là ở lại đây ăn bữa cơm nhé”.
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, sau đó chậm rãi lấy ra con dao găm màu lam mà bác Hải đã đưa cho mình ra!
Trên đường trở về Giang Bắc, Diệp Vĩnh Khang chợt nhận ra hiện tại mình đã thay đổi khá nhiều.
Nếu như đổi thành trước đây, chuyện của Sở Phi Yến anh nhất định sẽ không để trong lòng.
Chỉ cần đạt được mục đích của mình, người khác cảm thấy thế nào, thậm chí sống hay chết cũng không liên quan đến anh.
Nhưng bây giờ, Diệp Vĩnh Khang luôn cảm thấy mình đặc biệt có lỗi với Sở Phi Yến, cũng không dám nghĩ Sở Phi Yến sẽ căm hận mình đến mức nào.
Tiêu diệt nhà họ Hoàng, giao toàn bộ tài sản của nhà họ Hoàng cho Sở Phi Yến cũng chính là lời chuộc tội của anh đối với cô ấy!
Giang Bắc, tầng hầm dưới nhà Tần Minh.
“Thật không thể tin được, không ngờ rằng Tử Kim Lan lại trông như thế này!”
Tần Minh kinh ngạc khi nhìn thấy Tử Kim Lan có hình dạng bằng ngón tay.
“Vợ của tôi có thể chữa khỏi được không?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Hạ Huyền Trúc sắc mặt xanh ngắt, hô hấp khó khăn, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót.
Tần Minh hít sâu một hơi: “Không dám chắc 100%, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, anh Diệp, trong quá trình tiếp theo không được phép xảy ra kẽ hở ở bất kỳ mắt xích nào, vì vậy tôi không muốn bị làm phiền”.