Khi nghe thấy ba chữ "tới nhà cô", Hoàng Thu Hà sợ đến mức xụi lơ, cô ta hiểu ba chữ này là muốn đưa cô ta về với ông bà tổ tiên.
"Đại ca, tôi sai rồi, tôi có thể đưa tiền cho anh, rất rất nhiều tiền, anh đừng giết tôi…”
Hoàng Thu Hà từ nhỏ tới lớn luôn kiêu ngạo ngang ngược, hôm nay là lần đầu tiên cô ta cảm thấy cái chết đang ở gần mình như vậy.
Vừa rồi khi bị người đàn ông này dùng một tay bóp lấy cổ đè sát vào tường, cô ta thật sự cảm thấy mình sắp chết.
Cũng chính vào lúc đó, cô ta mới nhận ra thân phận cô cả nhà họ Hoàng ở Đông Hải không thể khiến cô ta bất khả xâm phạm.
Trước đây ngang ngược bao nhiêu, bây giờ sợ chết bấy nhiêu.
"Tôi muốn hỏi là, nhà của cô ở đâu?”
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, nhưng lại có khí tức khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
"Hả?"
Hoàng Thu Hà sững sờ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hỏi câu này.
Sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: "Ở gần đây, cách đây không xa lắm, lái xe chỉ hai mươi phút là tới, đại ca đừng lo, đợi đến nhà của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”.
Theo như Hoàng Thu Hà thấy thì anh muốn tự mình đến nhà cô để lấy tiền.
Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Thu Hà, Diệp Vĩnh Khang mất khoảng hơn mười phút lái xe đến cửa trang viên khổng lồ nhà họ Hoàng.
Xe vừa dừng hẳn lại, Hoàng Thu Hà đột nhiên kéo cửa xe nhảy xuống, nhấc chân chạy vào bên trong, vừa chạy vừa hét lớn lên: "Người đâu, người đâu, mau tới đây!"
Sau khi nghe thấy động tĩnh, bảy tám mươi bảo vệ của nhà họ Hoàng, bố Hoàng Thu Hà và một nhóm người nhà họ Hoàng đồng loạt chạy ùa ra khỏi biệt thự.
"Thu Hà, có chuyện gì vậy?"
Hoàng Phúc Đào nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình, đột nhiên trở nên lo lắng.
Khi nhìn thấy vết hằn trên cổ Hoàng Thu Hà và dấu tay sưng đỏ trên mặt cô ta, ông ta nhất thời đau lòng đến mức nổi giận đùng đùng, phẫn nộ nói: "Ai đã làm chuyện này?"
"Bố, có người muốn giết con, đừng để hắn chạy thoát!"