Bốp!
Nhân viên bảo vệ tát thẳng vào mặt cô ta, tức giận nói: "Cố ý gây sự đúng không!"
"Không có thiệp mời VIP nào cho đám cưới này hết. Mở to mắt ra mà nhìn đi. Đây mới là thiệp mời!"
Nhân viên bảo vệ lấy ra một thiệp mời thật và phe phẩy nó.
Sử Nam Bắc khi làm việc luôn rất cẩn thận, yêu cầu các nhân viên bảo vệ cầm một bản thiệp mời mẫu, chính là để phòng ngừa mấy người đục nước béo cò này.
Đám người nhà họ Hạ lần này hoàn toàn chết lặng.
Nhân viên bảo vệ chắc chắn không nói dối, vậy thì thiệp mời này ...
"Mau gọi cho Lý Bân đi!"
Một linh cảm xấu đột nhiên trào dâng trong lòng Hạ Chí Tài.
Tay Hạ Tuyết Cầm run lên cầm cập, vội vàng ra ngoài gọi điện thoại, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy cả.
"Anh bảo vệ, có hiểu lầm gì ở đây không? Bạn trai tôi là người thừa kế nhà họ Lý ở thành phố Thiên Hải, tên là Lý Bân. Bố anh ấy và chủ tịch là anh em..."
Hạ Tuyết Cầm vẫn không bỏ cuộc, bước tới giải thích sự việc.
"Này, tôi nói, các người làm sao vậy? Cho dù là gạt người, cũng nên động não một chút đi chứ?"
Lúc này những người xếp hàng chờ được vào liền trở nên sốt ruột, nói: "Nhà họ Lý ở Thiên Hải chỉ có một người con trai duy nhất, nhưng họ của anh ta không phải là Lý, mà theo họ của mẹ là họ Trương".
"Hơn nữa, người ta đã kết hôn từ lâu, còn định cư ở nước ngoài, nhiều năm rồi cũng chưa về, các người lừa đảo thì cũng nên động não chút đi chứ, mau tránh ra, đừng cản đường".
Nói xong, người đàn ông đẩy người nhà họ Hạ sang một bên, sau đó cầm thiệp mời bước vào sảnh.
Nghe vậy, Hạ Chí Tài hai mắt tối sầm lại, chân mềm nhũn, ngoài việc suýt chút nữa ngã lăn ra đất, thiếu điều phun ra một ngụm máu tại chỗ nữa thôi.
Hạ Tuyết Cầm lại càng giống như bị sét đánh, như thể bị điểm huyệt, cô ta ngây người tại chỗ.