Hạ Huyền Trúc ngạc nhiên nói: "Không thể nào, hình như em đâu có đắc tội với ai đâu, ai lại hận em thế chứ? Không ngại dùng bảy mạng người để hãm hại em?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: "Anh cũng không rõ là ai, nhưng gần như chắc chắn là nhằm vào em".
"Thử nghĩ xem, chuyện đội tuần tra là như nào? Trên công trường vừa xảy ra chuyện, đội tuần tra đã tới ngay lập tức. Như vậy còn chưa rõ ràng sao?"
Cùng lúc đó.
Sau khi Hạ Tuyết Cầm biết được tình hình trên công trường, cô ta mừng như điên, lập tức báo cáo với Đào Xuân Yến: "Chị Đào, chuyện đã làm xong rồi, chị yên tâm, tất cả những công nhân bị chúng ta mua chuộc đã bị chôn vùi hết rồi".
"Bằng chứng? Ha haha ha, yên tâm đi, chị Đào, nếu như muốn tìm bằng chứng về việc có người cố ý gây ra tai nạn, thì phải khôi phục lại vị trí bị sập đó cơ".
"Tôi từng làm bên xây dựng rồi, muốn khôi phục hoàn toàn cái hố móng bị sập đó là điều hết sức viển vông".
"Tuy nhiên vẫn có một chút khuyết điểm. Con chó Diệp Vĩnh Khang vậy mà đã móc nối được quan hệ, không cho người của Cục tuần tra lập tức bắt con chó cái Hạ Huyền Trúc đi".
"Nhưng chị đừng lo, Cục tuần tra chỉ cho chúng thời gian là một ngày thôi. Nếu không tìm thấy bằng chứng trước buổi tối ngày mai, cho dù đến lúc đó Diệp Vĩnh Khang có bằng trời cũng không cứu vãn được!"
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tuyết Cầm cảm thấy vô cùng vui vẻ, cười nói: "Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc, các người cũng có ngày hôm nay!"
"Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tôi sẽ khiến các người tuyệt vọng từng chút một, để cho các người hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng quỳ trước mặt tôi như một con chó, ha haha haha!"
Nhìn thấy vẻ mặt gớm ghiếc của Hạ Tuyết Cầm, khóe miệng Hạ Chí Tài khẽ giật giật: "Tuyết Cầm, chúng ta làm việc này có phải là quá tàn nhẫn rồi không? Đó là bảy mạng người đấy. Giờ cũng coi như trả được thù rồi, hay là dừng ở đây đi".
Hạ Chí Tài cũng ghét Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, nhưng không đến nỗi coi mạng người như cỏ rác như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của Hạ Tuyết Cầm, ngay cả Hạ Chí Tài cũng cảm thấy hơi ái ngại.