Trương Hoa Phương quát lớn, sau đó mỉm cười với Diệp Tiểu Trân: "Tiểu Trân, cháu muốn ăn gì, bà ngoại sẽ giúp cháu gọi món".
"Bà ngoại, cháu muốn ăn sách bò".
Diệp Tiểu Trân nói.
"Được rồi, bà ngoại gọi cho cháu năm phần luôn, đủ không?"
"Đủ rồi ạ, cám ơn bà ngoại!"
Hạ Đức Minh bực bội nói: "Bà nó à, không phải bà vừa nói cholesterol trong sách bò cao sao…"
"Ông im đi, giờ tôi nói không cao đấy, ông muốn sao hả!"
"À, không có gì, tôi chỉ hỏi đại một câu thôi…"
Trương Hiểu Đan ở một bên bị chọc cho cười ha ha, lúc cô ta còn nhỏ, bố mẹ đã ra ngoài làm ăn rồi, một năm chẳng về nhà được mấy lần, cho nên về cơ bản cô ta là do Trương Hoa Phương nuôi lớn.
Vì vậy, Trương Hoa Phương không khác gì mẹ ruột của cô ta cả, cô ta dành phần lớn thời gian ở nhà của Trương Hoa Phương.
"Mẹ, bọn con về rồi!"
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc cũng kéo vali, mỉm cười bước tới.
"Hai đứa đi đâu vậy, còn không về là đồ ăn hết mất đấy, mau ngồi xuống đi, xong còn kéo theo cái vali làm gì vậy?"
Trương Hoa Phương nhìn chiếc vali, nghi ngờ hỏi.
"Mẹ, đây là Vĩnh Khang…"
Hạ Huyền Trúc định nói rằng đây là món quà mà Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị cho mẹ, khi mới nói được nửa chừng, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên bên cạnh: "Ồ, đây không phải là Trương Hoa Phương sao?”
Quay đầu lại thì thấy, đó là một người phụ nữ trung niên đeo đầy vàng bạc, trang điểm đậm, uốn tóc gợn sóng, hơi mập, ở xa vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người.
"Bà được phết đấy, mặt trời mọc đằng tây hay sao mà hôm nay có thể gặp được bà ở đây thế".
Người phụ nữ tóc gợn sóng nhìn Trương Hoa Phương mỉm cười.
Trương Hoa Phương liếc nhìn người nọ, có vẻ như cũng không ưa người này, nói: "Hôm nay là ngày lễ, tôi dẫn người nhà đến đây ăn lẩu, không có gì là lạ chứ?"
Người phụ nữ cười nói: "Không có gì lạ, chỉ là, Hoa Phương, chúng ta từng làm cùng một đơn vị, đừng nói là tôi không quan tâm đến bà".