Đừng thấy bình thường Trương Hiểu Đan lớn mồm mà lầm, cô ta có chứng sợ độ cao nghiêm trọng, sau khi chơi xong tháp thả cô ta nhào đến cạnh thùng rác ói lên ói xuống, chọc cho mọi người bật cười.
“Dì ơi, cháu còn muốn chơi con lắc lớn”.
Diệp Tiểu Trân vẫn chưa chơi đã, chỉ vào con lắc lớn kích thích phía trước.
“Hả?”
Trương Hiểu Đan hoảng sợ đến độ mặt mày trắng bệch: “Tiểu Trân, à… Hôm nay bà dì của dì đến, hơi không tiện, hay là lần sau chúng ta chơi nhé”.
Diệp Tiểu Trân khó hiểu nghiêng đầu hỏi: “Bà dì của dì? Chẳng phải bà dì của dì là bà ngoại cháu đó sao? Bà ngoại cháu đến thì tại sao dì không thể chơi con lắc lớn ạ?”
“Dì…”
Trương Hiểu Đan ngượng đỏ ửng mặt, không biết nên giải thích với Diệp Tiểu Trân thế nào.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang đứng một bên bị chọc cười: “Tiểu Trân, bố chơi với con nhé”.
“Ôi, tốt quá ạ, lát nữa con muốn ngồi ở nơi cao nhất đó”.
Diệp Tiểu Trân vui mừng kéo Diệp Vĩnh Khang đi về phía trò con lắc lớn.
Vừa đi được vài bước, Diệp Vĩnh Khang bỗng dừng chân.
“Bố làm gì thế, sắp bắt đầu rồi ạ”.
Diệp Tiểu Trân gấp gáp nói.
“Tiểu Trân ngoan, con đừng nói chuyện”.
Vẻ mặt vui vẻ, hiền hòa vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang bỗng dần trở nên nghiêm trọng.
Khoảng năm giây sau, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang co rút lại.
Súng!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!