Mới nói được nửa câu, Trương Hiểu Đan đột nhiên phát hiện ra Đao Kiệt không phải đang quỳ lạy cô ta, mà là nhờ Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ!
"Đao Kiệt, anh có bị điên không? Anh mau đứng dậy đi, chúng ta cùng xông lên cứu anh Lực".
Trương Hiểu Đan nghĩ rằng Đao Kiệt chắc chắn đã bị kích động đến mức phát điên rồi, nếu không, làm sao hắn lại có thể đi nhờ Diệp Vĩnh Khang giúp đỡ được chứ?
Diệp Vĩnh Khang hơi nheo mắt, có vẻ do dự.
Đao Kiệt quỳ xuống đất đập đầu ‘bồm bộp’ khiến máu chảy ròng ròng.
Bốn phía đều vang lên tiếng khóc nức nở, Triệu Đại Lực trên võ đài thậm chí còn bị Khỉ Gầy đánh càng lúc càng mạnh tay hơn.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên vạt áo rồi chậm rãi đi về phía võ đài.
"Diệp Vĩnh Khang, anh cũng điên rồi sao?"
Trương Hiểu Đan hét lên.
Hạ Đức Minh cũng hoảng sợ: "Tiểu Diệp, con làm gì vậy, mau quay về đi!"
Nhưng mà Đao Kiệt bên cạnh lại trông vô cùng kích động: "Anh Diệp cuối cùng cũng chịu ra tay, anh Lực được cứu rồi!"
Dưới ánh nhìn của khán giả, Diệp Vĩnh Khang chậm rãi bước lên võ đài.
Khán giả xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cậu thanh niên có tướng mạo bình thường đang bước lên khán đài kia.
Nhưng chỉ vài giây sau, trên khán đài lại vang lên một tràng thở dài.
"Người anh em, mau xuống đi, đừng tự dâng đầu lên như thế".
"Nhìn cậu không phải người Nam Giang, không cần phải làm vậy đâu. Lòng tốt của cậu người Nam Giang chúng tôi xin nhận, cậu mau xuống đi".
Những người dân Nam Giang tốt bụng bắt đầu thuyết phục Diệp Vĩnh Khang đừng sa vào vũng lầy này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!