Cú vồ của Đao Kiệt rất nhanh và tàn nhẫn, quả đúng là cao thủ.
Chỉ là, danh hiệu "cao thủ" của hắn cũng chỉ để so với người thường mà thôi.
Về phần Diệp Vĩnh Khang ...
A--
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mấy tên đàn em cùng cô gái bên cạnh theo bản năng chuẩn bị tán thưởng khoe khoang, nhưng sau một khắc, hai mắt bọn họ đột nhiên mở to!
Tiếng hét thảm thiết này phát ra từ Đao Kiệt!
Không ai có thể nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đã ra tay như thế nào!
Ngay cả bản thân Đao Kiệt cũng hoàn toàn bối rối, cú vồ của hắn hoàn hảo về cả khoảng cách và tốc độ.
Nhưng ngay lúc hắn vồ tới, đối phương chỉ khẽ nâng khuỷu tay lên một chút, sau đó hắn bị đối phương bắt ngược lại một cách kỳ lạ!
"Đệch, buông ra!"
Mấy đàn em bên cạnh lập tức giận dữ hét lên, lần lượt lôi vũ khí từ trên người xuống.
Khớp của Đao Kiệt bị vặn ngược ra sau, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng miệng lưỡi vẫn rất cứng: "Mẹ kiếp, tao là Đao Kiệt, mày nhanh buông tay ra ngay, nếu không…"
Rắc!
Cổ tay của Diệp Vĩnh Khang dùng sức nhẹ, cánh tay của Đao Kiệt trong phút chốc đã xoắn lại thành một vòng cung khủng khiếp.
"A!"
Đao Kiệt hét lên một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng.
"Cánh tay trái, cái mày vừa chọn".
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng, sau đó nhẹ nhàng buông tay ra, Đao Kiệt lập tức ôm lấy cánh tay ngã xuống đất, mặt mũi méo mó, kêu gào thảm thiết.
"Đệch, muốn chết à?”
Sau khi mấy tên đàn em bên cạnh phản ứng lại, liền cầm vũ khí lên, định lao tới.