Tên côn đồ nói xong rút con dao găm sáng bóng từ thắt lưng ra.
“Anh rể, cứu với!”
Trương Hiểu Đan hét lên, lao ra phía sau Diệp Vĩnh Khang.
“Thằng nhãi, mày muốn dính đến chuyện này à?”
Tên côn đồ lạnh lùng nhìn Diệp Vĩnh Khang rồi nói: “Tao khuyên mày nhanh chóng cút khỏi đây đi, nếu không đừng trách dao của tao không có mắt!”
Tên côn đồ tức giận nói.
“Vĩnh Khang, anh hãy cẩn thận!”
Hạ Huyền Trúc cũng rất lo lắng, nhưng cô biết Diệp Vĩnh Khang biết võ, hơn nữa nếu lúc này không thể giúp đỡ thì cố gắng đừng gây thêm phiền phức.
Diệp Vĩnh Khang nhìn đám côn đồ hung tợn trước mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh đã sống trong mưa đạn biển máu, sao có thể không nhìn ra thủ đoạn cỏn con này chứ?
Rõ ràng đám côn đồ này là đồng bọn của Trương Hiểu Đan, đang tìm cách làm khó anh.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không vội vạch trần, nếu Trương Hiểu Đan đã muốn chơi thì anh sẽ diễn với bọn họ đến cùng.
Lúc Diệp Vĩnh Khang định ra tay thì ánh mắt anh đột nhiên nhìn vào ngã tư phía trước không xa.
Sau một giây sững sờ, Diệp Vĩnh Khang chạy nhanh về phía ngã tư.
Đám người Trương Hiểu Đan ngơ ngác tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Trương Hiểu Đan cười lớn: “Xem ra anh ta đúng là tên vô dụng thật, để xem lần này anh ta còn giả bộ thế nào!”
Cô ta vừa cười lớn, vừa quay sang nói với Hạ Huyền Trúc: “Chị à, lần này chị đã nhìn rõ chưa, anh ta là gã cặn bã”.
“Miệng lúc nào cũng nói yêu chị, nhưng đến thời điểm quan trọng lại bỏ vợ con lại, chạy nhanh hơn ai hết, mau rời xa loại đàn ông này đi!”
Trương Hoa Phương nghiến răng, tức giận nói: “Chưa từng gặp gã đàn ông nào vô dụng đến vậy, suýt chút nữa mẹ bị nó lừa rồi!”