Trương Hoa Phương liếc mắt, gắp một cái đùi gà ném vào bát của Diệp Tiểu Trân.
Mấy người vây quanh bàn ăn, Diệp Vĩnh Khang vừa bưng bát lên định bắt đầu ăn thì đột nhiên nghe thấy Trương Hoa Phương ho khan vài tiếng.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười, biết ý của mẹ, nhanh chóng nói: "Mẹ, đây là Diệp Vĩnh Khang, bố của Tiểu Trân”.
"Vĩnh Khang, còn không mau chào bố mẹ”.
Diệp Vĩnh Khang vội đặt bát đũa xuống, mỉm cười với cả hai rồi gọi: "Bố, mẹ".
Bộp!
Trương Hoa Phương đập mạnh đũa xuống bàn, thét lên: "Ai là mẹ cậu? Tôi nói cho cậu biết cậu đừng gọi lung tung, tôi không có đứa con rể vô dụng như cậu”.
"Sao vậy, ban đầu hại con gái tôi còn chưa đủ hay sao? Vừa nhìn thấy cậu là tôi đã khó chịu rồi, sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa!"
Nói xong, bà ta đột nhiên quay đầu tức giận nói với Hạ Đức Minh: "Uống cái gì mà uống? Không phải tôi đã nói không cho ông uống rượu nữa sao? Ông không nghe lời tôi phải không? Còn muốn uống rượu sao? Haiz, bỏ đi bỏ đi, hôm nay là ngày lễ, để ông uống một chút vậy!"
Hạ Đức Minh ngơ ngác: "Tôi đâu có nói là muốn uống...”
"Im miệng cho tôi, còn dám cãi lại hả?"
Trương Hoa Phương hung hăng giẫm lên mu bàn chân của Hạ Đức Minh.
Hạ Đức Minh kêu lên một tiếng, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng, một lúc sau, giọng Hạ Đức Minh truyền đến: "Bà nó ơi, sao rượu Mao Đài của nhà ta chỉ còn chai không vậy? Tôi nhớ lần trước vẫn còn hơn nửa chai mà?"
Trương Hoa Phương hắng giọng nói: "Cái gì mà rượu Mao Đài chứ, rượu đó dùng để tiếp khách quý. Mang chai nước khoáng bên cạnh ra đây!"
Một lúc sau, Hạ Đức Minh cầm chai nước khoáng đi ra, Trương Hoa Phương cầm chai ném về phía Diệp Vĩnh Khang, trợn mắt nói: "Người như cậu chỉ đáng uống loại rượu trắng bán lẻ này thôi, còn muốn uống rượu Mao Đài của tôi thì cậu nằm mơ đi!"
Diệp Vĩnh Khang mở nắp ra, một mùi hương thuần khiết của rượu Mao Đài xông vào mũi: "Cảm ơn mẹ!"
Trương Hoa Phương không hề để miệng mình nghỉ ngơi lúc nào trong bữa ăn này, từ đầu đến cuối đều lầm rầm chửi bới, không chửi người này thì chửi người kia.