“Sử Nam Bắc, mẹ kiếp, nếu dám phản bội ông đây, ông đây nhất định bắn nát mông cậu như cái tổ ong vò vẽ!”
Diệp Vĩnh Khang đập bôm bốp lên tay lái.
Cùng lúc đó, trong khu biệt thự Sơn Thủy Hoa Môn.
“Nào nào nào, dọn cơm thôi, Tiểu Trân mau qua xới cơm cho các chú đi!”
Hạ Huyền Trúc mỉm cười đặt một đĩa rau lên bàn, sau đó gọi mọi người vào ăn cơm.
Hôm nay nhà cô vô cùng náo nhiệt, có Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, bố con Âu Dương Thiết Đản, có cả bố con Tần Long Tượng và Tần Hạc.
Hạ Huyền Trúc bận bịu cả nửa ngày, cuối cùng cũng hoàn thành cả một bàn thức ăn thơm ngon.
Mọi khi cô không đụng đến một giọt rượu, thế mà hôm nay lại cố ý mở một chai rượu vang, rót cho mình một ly đầy, đứng dậy cười nói với mọi người: “Chào mừng mọi người đến nhà tôi làm khách, ly này tôi xin mời mọi người!”
Nói xong, Hạ Huyền Trúc chuẩn bị nâng ly lên uống hết một hơi.
Nhưng sắc mặt những người khác lại vô cùng nghiêm trọng, cả phòng đều như đang cố gắng kìm nén.
“Khoan đã!”
Ngay lúc này, Âu Dương Xuyên Trụ đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, trầm giọng nói: “Chị Hạ, có mấy câu tôi không nhịn được phải nói”.
“Con gái chị là bạn thân nhất của con trai tôi, tôi cũng luôn coi chị và anh Diệp là người nhà mình”.
“Con người tôi có cái tính này, một khi đã xem ai là bạn thì cho dù đầu rơi máu chảy cũng sẽ không chối từ”.
“Tôi không quan tâm người đó là chính hay tà, tóm lại tôi không thể nào trơ mắt ngồi nhìn bạn tôi gặp chuyện mà không quan tâm”.
“Tôi chỉ là một tên côn đồ, không có bản lĩnh chống đối với kẻ ác, nhưng tôi có thể lựa chọn việc cùng sống cùng chết với bạn mình!”
Âu Dương Xuyên Trụ vừa nói vừa bất mãn nhìn chằm chằm ly rượu vang trong tay Hạ Huyền Trúc, trầm giọng nói: “Thế mà bây giờ anh Diệp đang lâm vào cảnh nguy hiểm, chị là vợ anh ấy mà từ đầu tới cuối lại không hề tỏ ra chút lo lắng nào!”
“Lại còn có tâm trạng uống rượu, anh Diệp luôn trọng tình trọng nghĩa với chị, chẳng lẽ chị không hề có chút tình cảm nào với anh Diệp sao?”