“Hàn Xuân Lâm!”
“Tiền Đại Giang!”
“La Thiết Hiên!”
Diệp Vĩnh Khang bỗng gọi tên ba người.
“Quân hầu tha mạng, quân hầu tha mạng, chúng tôi không dám nữa”.
Ba người hoảng sợ đến mức đái ra quần.
“Lúc nãy các ông một người nói muốn băm vằm tôi thành từng mảnh, một người nói muốn ngũ mã phanh thây tôi, một người nói muốn rút xương tôi”.
“Bây giờ tôi đang ở trước mặt các ông đây, các ông có thể ra tay rồi”.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói, còn tiện tay ném một con dao găm đặc chế đến trước mặt ba người.
“Quân hầu, chúng tôi sai rồi, bọn tôi không dám nữa!”
Ba người hơn năm mươi tuổi thế mà lại khiếp sợ đến độ gào khóc như bị giày vò tâm can.
“Mẹ kiếp, chẳng phải không sợ chết sao? Chỉ có chút chuyện mà lại hoảng sợ thành bộ dạng này. Đại ca, để tôi cho chúng lên đường nhé”.
Lôi Ngàn Tuyệt rút súng ra định bóp cò.
Ba người hoảng sợ mặt mày xám xịt.
Diệp Vĩnh Khang lại khẽ nhấc tay lên, nhìn chằm chằm ba người vài giây, sau khi do dự một lát mới lên tiếng: “Thôi vậy, tôi lười lấy mạng của các ông”.
“Nhưng các ông nghe cho rõ đây, lập tức giao nộp hết toàn bộ tài sản ra đây, không được giữ lại một xu nào”.
“Sau đó tôi tìm cho các ông một mảnh đất hoang ở trên núi, sau này người nhà của các ông phải chịu trách nhiệm trồng trọt, làm nông cả đời”.
Ba người vui mừng như được đại xá liên tục dập đầu: “Cảm ơn quân hầu, cảm ơn quân hầu đã rộng lượng tha thứ”.
Lúc này chỉ cần có thể sống, những thứ khác chẳng là gì cả, cho đến lúc này ba người mới nhận ra danh lợi, tài tiền, địa vị mà họ vẫn luôn theo đuổi trước kia đều chỉ là mây khói thoảng qua.
Chỉ cần có thể tiếp tục được sống mới là tài sản quý giá nhất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!