"Sếp Trình..."
Trần Tiểu Túy trông có vẻ lo lắng, uống hết một chai rượu vodka trong một hơi, không phải là muốn lấy mạng người ta sao.
Trình Văn Đống sốt ruột xua tay ngăn Trần Tiểu Túy lại, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang đầy tinh quái: "Sao? Anh Diệp có ý kiến gì không?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm chai vodka cười nhạt nói: "Còn điều kiện thứ ba?"
Trình Văn Đống nở nụ cười ẩn ý, đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt xấu xa nhìn Trần Tiểu Túy một lượt: "Điều kiện thứ ba, thực ra không phải là điều kiện, nhưng có thể sau này anh sẽ phải gọi Tiểu Túy là chị dâu đấy".
Khuôn mặt Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong liền đanh lại, anh nhìn thấy vẻ mặt bứt rứt bất an của Trần Tiểu Túy, rồi lại nhìn vào tròng mắt dâm dục của Trình Văn Đống, lập tức hiểu ra!
"Tiểu Túy, chuyện này là sao đây?"
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng hỏi.
Trần Tiểu Túy cúi đầu, khẽ cắn môi: "Anh Diệp, tôi... tôi tình nguyện kết hôn với sếp Trình".
"Ha haha haha!"
Trình Văn Đống bật cười, duỗi tay đặt lên đùi Trần Tiểu Túy cười với Diệp Vĩnh Khang: "Nghe rõ chưa, tôi với Tiểu Túy là tình yêu đích thực đấy, về sau anh phải gọi cô ấy là chị dâu rồi".
Trần Tiểu Túy dùng hai tay bám vào chân, có thể nhìn ra cô ấy không hề muốn.
Bốp!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ cầm lấy ly rượu trên bàn đập vào đầu Trình Văn Đống.
‘Choang’ một tiếng, ly thủy tinh vỡ tan trên đầu Trình Văn Đống, Diệp Vĩnh Khang nhảy tới, túm lấy cổ áo Trình Văn Đống và đè đầu đối phương xuống bàn.
"Diệp Vĩnh Khang, mày muốn gì, không muốn sống nữa à?"
Trình Văn Đống không ngờ đối phương lại dám ra tay với mình, tức giận nói: "Mày phải hiểu, người bây giờ có thể cứu mày chỉ có tao thôi!"
"Tao bây giờ là khách quý của hầu quân tướng đấy, nếu mày dám động đến tao, tao cam đoan mày chết cũng không có chỗ chôn đâu!"
Bốp!
Ông ta vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lại cầm lấy một ly nữa và đập vào đầu Trình Văn Đống.
"Vodka, phải không?"
Diệp Vĩnh Khang cầm lấy cả chai vodka trên bàn, sau đó từ từ nâng lên.