Diêu San cũng không ngớt lời khen ngợi Tiểu Trân hiểu chuyện, bầu không khí vô cùng ấm cúng.
“Cô Hạ, hôm nay tới nhà Tiểu Trân nên tôi cũng hiểu được tương đối tình hình rồi”.
“Tôi là giáo viên của Tiểu Trân nên phải có trách nhiệm với con bé. Giờ đang là lúc các bạn nhỏ cần người bầu bạn”.
“Mong là sau nay cô Hạ bớt chút thời gian chơi cùng con trẻ, dù sao thì ở cùng mẹ ruột cũng khác với ở cùng bố ruột”.
Hạ Huyền Trúc áy náy nói: “Điều này là do tôi sai, do công việc bận quá, cảm ơn cô Diêu, sau này tôi nhất định sẽ chú ý”.
Diêu San gật đầu rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, mặc dù chuyện này tôi không nên nói ra nhưng tôi cảm thấy anh Diệp vất vả quá”.
“Một người đàn ông mà hàng ngày dọn nhà, nấu cơm, chăm con, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người khác cười chê”.
“Đàn ông nên giống như con chim đại bàng, để cho anh ấy có không gian dang rộng đôi cánh chứ không phải là chuyện bếp nước củi dầu…”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói: “Cảm ơn cô Diêu, có điều chắc chuyện này cô hiểu lầm Huyền Trúc rồi”.
“Cô ấy cũng không hề bắt tôi làm việc nhà, muốn tôi ra ngoài lăn lộn nhưng con người tôi không có lý tưởng gì, chỉ cảm thấy ở nhà làm việc nhà, chăm con là hạnh phúc”.
“Hơn nữa, tôi không hề cảm thấy làm công việc này mất mặt, chỉ cần Huyền Trúc và Tiểu Trân thấy vui là tôi mãn nguyện rồi”.
“Cô Diêu, cô đừng chỉ nói nữa, ăn thêm đi, thử cá này xem, đây là món tủ của tôi đấy, gắp cho cô một miếng nhé”.
Diêu San mở miệng định nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt lại và đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng.
Sau khi ăn xong, Diêu San lại hỏi Diệp Vĩnh Khang về tiếng Đức, không ngờ trời đã tối dần, Diêu San đứng dậy chuẩn bị tạm biệt ra về
“Anh Diệp, ở đây khó bắt xe, phiền anh đưa tôi về một chuyến”.
Diêu San cười với vẻ có lỗi.
Diệp Vĩnh Khang cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Huyền Trúc, hay là em đưa cô Diêu về đi, hai người tiện trao đổi luôn về việc phụ đạo bài tập giúp Tiểu Trân”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang bèn đưa Tiểu Trân vào phòng sách.
“Cô Diêu, để tôi đưa cô về”.
Hạ Huyền Trúc cười nói với Diêu San.
“Ừ, vậy phiền cô Hạ vậy”.
Diêu San gật đầu, nhưng đôi mắt thì ánh lên vẻ kỳ lạ.
“Bố ơi, taị sao bố lại để mẹ đưa cô Diêu về ạ?”