Cô gái hét lên trong tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi ra nắm lấy cổ tay Âu Dương Xuyên Trụ.
"Anh Diệp, chuyện này anh đừng quản, tôi có thể tự xử lý".
Âu Dương Xuyên Trụ thấy Diệp Vĩnh Khang ngăn cản, vội vàng nhỏ giọng nói: "Người này trong tay có thiệp mời đại lễ sắc phong, anh mau đi đi, đừng để bị liên lụy…"
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu, nhẹ nhàng ấn cánh tay Âu Dương Xuyên Trụ xuống, sau đó xoay người, chăm chú nhìn Trình Văn Đống không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề gợn sóng.
"Ồ, có chuyện gì vậy, anh Diệp lại muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề sao?"
"Nhưng nãy tôi cũng đã nói rồi, nể có thể nể một lần, lần thứ hai không dễ vậy đâu, nếu anh…"
Bốp!
Vừa nói được nửa lời Trình Văn Đống đã bị Diệp Vĩnh Khang bất ngờ tát vào mặt một cái.
"Đệch, muốn chết à!"
Vài vệ sĩ bên cạnh Trình Văn Đống ngay lập tức vác gậy đập về phía Diệp Vĩnh Khang.
Phịch phịch phịch!
Diệp Vĩnh Khang thậm chí còn không thèm nhìn lên, ba đấm hai đá, mấy tên vệ sĩ lập tức ngã xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Trình Văn Đống, từng bước tiến lại gần.
"Khốn kiếp, Diệp Vĩnh Khang, mày dám đánh tao!"
Trình Văn Đống ôm lấy hai gò má sưng tấy của mình, giơ thiệp mời đại lễ sắc phong trong tay mà ông ta coi như vật thiêng lên, tức giận nói: "Mày có biết đây là cái gì không?"
"Tao nói cho mày biết, mày toi rồi, mày toi rồi, tao hiện tại là khách quý của hầu quân tướng đấy, mày đánh tao, đợi nhặt xác đi!"
Âu Dương Xuyên Trụ và Lưu Đại Hải cũng vội vàng tiến lên, hoảng sợ nói: "Anh Diệp, anh đừng nóng!"
Trán Lưu Đại Hải đổ mồ hôi: "Anh Diệp, bình tĩnh đi. Đánh khách của hầu quân tướng không phải chuyện đùa đâu".
Âu Dương Xuyên Trụ kinh hoàng nói: "Là chuyện cánh tay tôi, người anh em đừng quản kẻo liên lụy!"
Trình Văn Đống nghe thấy những lời này, càng dương dương tự đắc tợn, lắc lắc thiệp mời trong tay, khiêu khích nói: "Đừng, mày không phải giỏi đánh đấm lắm sao? Nào, đánh bên này này, đừng khách khí…"
Bốp!
Diệp Vĩnh Khang lại giơ tay tát.