“Cái này…”
Người lao động đó trông có hơi bối rối.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, không nói thêm câu nào rồi xoay người rời đi.
“Anh da đen, người đó đang trêu đùa chúng ta sao?”
Một người ở bên cạnh trầm giọng nói: “Chúng ta đều đã nói với anh ta rồi, không ép buộc bọn họ số nợ đấy nữa, thế mà lại trêu đùa chúng ta như vậy, để em đi ngăn anh ta lại!”
“Thôi bỏ đi”.
Người lao động được gọi là anh da đen hất tay, thở dài nói: “Có thể anh ta muốn cứu vãn chút danh dự cuối cùng, chú ra chỗ cây rút tiền xem xem, bên trong có bao nhiêu tiền”.
Rõ ràng bọn họ hoàn toàn không tin rằng trong thẻ này có mười triệu.
Bọn họ đã điều tra rồi, gia đình anh sống rất khó khăn, thu nhập thậm chí không thể so sánh được với công nhân, lại còn phải nuôi một đứa trẻ.
Đừng nói là mười triệu, cho dù trong thẻ này có khoảng một hai trăm nghìn là đã tốt lắm rồi.
Người bên cạnh cầm thẻ chạy đến cây rút tiền bên kia đường, cho thẻ vào và nhập mật khẩu…
Anh da đen đứng ở đó liên tục hút hai điếu thuốc, ánh mắt đượm buồn, làm không công suốt hai năm, sau này anh ấy và hơn một trăm anh em của mình phải làm thế nào để sống tiếp đây?
“Chú tư, sao vậy, chú ở đó xuýt xoa cái gì”.
Anh da đen nhìn thấy người kia đang ngẩn người ra đứng cạnh cây rút tiền ở bên đường, cứ như là bị trúng tà vậy, gọi mấy tiếng mà không thấy trả lời nên liền tự mình bước tới.
“Nói chuyện với chú đấy, đứng ngây ra đây làm gì hả!”
Anh da đen bước tới và vỗ vào vai người đó.
“Anh da đen… cái này… anh nhìn xem…”
Người đó lắp ba lắp bắp chỉ vào cây rút tiền.
Anh da đen chăm chú nhìn, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Bảy số không, thật sự là mười triệu!
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đang ngồi trên taxi, không hề bận tâm tới chuyện xảy ra vừa rồi.
Thực ra anh cũng chẳng phải quan âm bồ tát gì, bình thường gặp phải những chuyện bất bình anh cũng lười quan tâm.
Lý do anh tặng thêm cho nhóm lao động đó ba triệu là bởi vì sự giản dị và tốt bụng của bọn họ thực sự đã khiến anh cảm động.
Thứ hai là tiền đối với Diệp Vĩnh Khang cũng chẳng là gì to tát cả, đừng nói là ba triệu, cho dù là ba mươi triệu, thậm chí là ba mươi tỷ, anh cũng không buồn nhíu mày một cái.
Rất nhanh sau đó anh đã về tới ngân hàng Kim Kỳ, đi thẳng tới văn phòng của Lăng Vi.
Tuần sau anh sẽ tổ chức một lễ kết hôn hoành tráng cho Hạ Huyền Trúc, nhưng anh mới về Giang Bắc, không quen thuộc với nơi đây nên định giao việc này cho Lăng Vi lo liệu.
Bước vào văn phòng nhưng lại không thấy Lăng Vi ở đó, mà bên cạnh đang có ba người lạ mặt ngồi trên ghế sofa, hai nam một nữ.
Bên trái là một ông lão mặc lễ phục nhà Đường với chiếc nạng đầu rồng bằng gỗ đàn hương đỏ, bên cạnh là một người đàn ông mập mạp với đôi tai to, đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy khổng lồ.
Trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh còn có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, trang điểm đơn giản nhưng thanh lịch, làn da được chăm sóc tốt, trên cơ thể toát ra một hương vị phụ nữ trưởng thành độc đáo.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không để mắt đến ba người này, thấy Lăng Vi không ở đây liền lấy điện thoại di động ra gọi cho cô ấy.
“Phiền cậu pha cho chúng tôi vài tách trà”.
Lúc này, ông lão mặc đồ nhà Đường đột nhiên lên tiếng, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại: “Ông đang nói chuyện với tôi sao?”
Ông lão mặc đồ nhà Đường chưa kịp lên tiếng, người đàn ông đeo nhẫn phỉ thúy to bự ở bên cạnh đã sốt ruột nói: “Nói nhảm, không nói chuyện với cậu thì còn ai vào đây nữa? Mau đi pha trà đi, khát sắp chết rồi!” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Diệp Vĩnh Khang ngây ra, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Thì ra mấy người này coi mình là nhân viên chạy vặt đây mà.
“Các người có chắc là muốn tôi đi pha trà không?”
Diệp Vĩnh Khang hứng thú hỏi, đã nhiều năm nay chưa có ai dám gọi anh như vậy.
“Sao cái cậu này dậm dờ thế nhỉ, bảo đi pha trà thì mau đi đi, lằng nhằng cái gì, khát sắp chết rồi đây!”
Gã béo trung niên tỏ ra rất tức giận.
Diệp Vĩnh Khang cười một cách vui vẻ, sau đó tiện tay lấy một ít lá trà trên giá gỗ gụ bên cạnh, pha ba chén trà rồi đặt lên bàn.
Có thể do Diệp Vĩnh Khang chưa từng phục vụ người khác nên không hiểu rõ nhiều phép tắc, khi rót trà rót có hơi đầy một chút.
Hành động này hoàn toàn khiến người đàn ông trung niên mập mạp khó chịu, tức giận đập vào bàn, phẫn nộ nói: “Tôi nói này, cậu làm cái kiểu gì đấy, sao lại rót đầy như vậy, lẽ nào cậu chưa từng nghe rượu đầy kính khách, trà đầy đuổi khách sao, cậu to gan thật đấy?”
“Chú Lưu, bỏ đi, người trẻ tuổi có thể không hiểu những phép tắc này”.
Ông lão mặc đồ Đường ở bên cạnh xua tay.
Lúc này Lăng Vi mặc đồng phục chuyên nghiệp đột nhiên bước từ cửa vào.
“Giám đốc Lăng!”
Khi ba người nhìn thấy Lăng Vi nhanh chóng đứng dậy để chào hỏi, thể hiện sự tôn trọng đặc biệt.
Thực ra thân phận của ba người này không hề đơn giản, họ đều là những nhân vật hàng đầu của Giang Bắc trong các lĩnh vực mà họ tham gia.
Chỉ cần chọn bừa một người đi ra ngoài, ở Giang Bắc này cũng có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng họ vẫn tỏ ra rất tôn trọng Lăng Vi, một cô gái trẻ tuổi hơn bọn họ rất nhiều.
Mặc dù thường ngày Lăng Vi rất khiêm tốn, phần lớn mọi người ở Giang Bắc đều chưa từng nghe qua cái tên Lăng Vi này.
Nhưng trong tầng lớp thượng lưu thực sự, Lăng Vi hoàn toàn có tiếng nói và quyền lực tuyệt đối, không thể nào lay chuyển được.
Lý do rất đơn giản, Lăng Vi là Giám đốc điều hành của ngân hàng Kim Kỳ, quyền lực rất lớn, có thể huy động các quỹ thiên văn bất cứ lúc nào.
Mặc dù các nhân vật lớn này có vẻ ngoài rực rỡ, nhưng phần lớn vốn lưu động đều phải nhờ hỗ trợ từ ngân hàng, cho nên bọn họ đối với Lăng Vi vô cùng kính trọng.
Lăng Vi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại ba người họ, cô ấy còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói bình thản bỗng truyền tới phía sau lưng.
“Cô có cần một tách trà không?”
Lăng Vi vội vàng quay lại, nhìn thấy đó là Diệp Vĩnh Khang, trên tay còn cầm một ấm trà nóng, cô ấy sửng sốt: “Anh Diệp, sao anh lại tới đây, muốn uống trà thì nói với tôi là được, sao lại đích thân đi pha thế”.
Nói xong liền nhanh chóng cầm lấy ấm trà nóng, sau đó đích thân pha cho Diệp Vĩnh Khang một tách trà và bảo anh ngồi vào ghế của mình.
Lăng Vi kính cẩn đứng sang một bên: “Anh Diệp có gì dặn dò ạ?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ba người đối diện một cái, thấy cả ba đều đang ngây ra, anh chỉ mỉm cười đầy ẩn ý chứ cũng không quá tính toán.
“Thứ sáu tuần sau, cô giúp tôi sắp xếp một bữa tiệc hôn lễ, quy mô phải thật lớn và lộng lẫy”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò một cách bình thản.
Lăng Vi gật đầu nói: “Tôi đã rõ rồi ạ, anh Diệp, xin hỏi bạn của anh sắp kết hôn sao?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu nhìn Lăng Vi, nói: “Là tôi sắp kết hôn”.
Vai của Lăng Vi khẽ run lên, rõ ràng là đã bị sốc, vội vàng nói: “Anh Diệp, anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ lo liệu mọi việc ổn thỏa”.
Đây là đám cưới của chính anh Diệp, Lăng Vi không dám lơ là, lập tức đặt việc này lên vị trị quan trọng nhất.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, ưu điểm lớn nhất khi giao tiếp với một người thông minh như Lăng Vi là không cần nói quá nhiều lời thừa thãi, chỉ cần vài ba câu là cô ấy có thể hiểu được dụng ý của anh.
“Được, như vậy trước đi, có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò một câu xong mới đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ra đến cửa không quên quay đầu lại, nở một nụ cười đầy ẩn ý với ba người đang ngơ ngác kia.
“Giám đốc Lăng, người vừa nãy là?”
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, ông lão mặc đồ thời Đường vội vàng hỏi.
Hai người còn lại cũng tỏ ra khó hiểu, địa vị của Lăng Vi ở Giang Bắc dùng tử nữ vương để hình dung cũng không hề quá tẹo nào.
Nhưng vừa rồi cô một mực cung kính với người đó, việc này khá kỳ lạ.
Lăng Vi liếc nhìn ba người họ, sau khi hơi do dự liền nói: “Chuyện hôm qua ngân hàng Kim Kỳ chuyển nhượng cổ phần mọi người đều biết rồi đúng không”.
Ông lão gật đầu, nói: “Đương nhiên là biết rồi, đây là tin tức mới, cả thế giới này đều biết, Chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ chính thức tiếp quản toàn bộ cổ phần của ngân hàng…”
“Giám đốc Lăng, chuyện này có liên quan đến người vừa rồi sao?”
Lăng Vi cười một cách đầy ẩn ý, thay vì trả lời câu hỏi của đối phương, cô ấy lại hỏi: “Mọi người có muốn biết chủ tịch ngân hàng là ai không?”
Người đàn ông trung niên mập mạp nói: “Đương nhiên muốn biết rồi, nhân vật siêu tầm cỡ như vậy, tôi nằm mơ cũng muốn được gặp một lần”.
Lăng Vi liếc nhìn ba tách trà trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: “Xem ra giấc mơ của ông thành sự thật rồi đấy, không chỉ được gặp chủ tịch, hơn nữa còn uống trà mà chủ tịch đích thân pha nữa, e rằng cả thế giới này có mỗi ba người là độc nhất vô nhị thôi đấy!”