"Vừa vặn tôi cũng đang muốn tìm cô. Gần đây, tôi có bàn với một người bạn một dự án. Vốn khởi nghiệp có thiếu chút tiền, cô cho tôi mượn trước 80.000 tệ đi, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại cô".
Diêu San cau mày kinh tởm.
Mấy câu này Hoàng Ba đã nói với cô ấy bao nhiêu lần rồi, tất cả tiền tiết kiệm và nhà cửa của Diêu San đều bị gã “vay mượn”, nhưng chưa thấy gã trả lại đồng nào.
"Hoàng Ba, hôm nay tôi gọi anh đến đây là có chuyện muốn nói với anh".
Diêu San cắn răng, có lẽ vì có Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh, cuối cùng cô ấy cũng nói được ra lời mà bấy lâu nay kìm nén trong lòng: "Chúng ta ... ly hôn đi!"
Nói xong lời này, Diêu San theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Diệp Vĩnh Khang.
Thật ra hôm nay không phải lần đầu tiên cô ấy nói câu này, trước đây cũng đã nhắc đến mấy lần rồi, nhưng hậu quả của mấy lần đó giờ nghĩ lại vẫn thấy rợn người.
"Cô vừa nói cái gì? Tôi không nghe rõ, nói lại đi".
Quả nhiên, Hoàng Ba nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên trở nên hung tợn, nhìn chằm chằm Diêu San bằng đôi mắt như rắn độc.
Diêu San sợ tới mức hai tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể bất giác run lên, nhưng cô ấy không có dũng khí lặp lại câu nói đó nữa.
"Cô ấy nói sẽ ly hôn với anh, anh nghe rõ chưa?"
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói, từ trong túi Diêu San lấy ra tờ giấy ly hôn đã chuẩn bị sẵn, ném lên bàn.
Hoàng Ba liếc mắt, ánh mắt hướng về phía Diệp Vĩnh Khang, giọng điệu kéo dài, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mày bỏ tiền ra thì là khách của vợ tao. Có thể chơi tùy ý, nhưng mày phải hiểu thuê và mua là hai khái niệm khác nhau. Phải coi trọng đạo lý chứ, đúng không?"
"Oh, vậy sao?"
Diệp Vĩnh Khang xiên một miếng bánh ngọt, hứng thú nhìn đối phương: "Xem ra anh cũng không ngu. Vẫn có thể phân biệt được rõ ràng thuê và mua".
"Vì anh đã coi trọng đạo lý thế, vậy thì tôi cũng nói thẳng, cho dù là yêu đương hay kết hôn, đều cần có sự đồng ý của cả hai người mới được".
"Nhưng chuyện chia tay và ly hôn thì chỉ là chuyện của một người, thông qua một tờ giấy, anh hiểu không?"
Xì--
Hoàng Ba cười nhạo một tiếng, sau đó liếc mắt: "Đừng có văn vẻ với tao. Có tao ở đây, muốn ly hôn với tao chỉ có một luật, đó là phải có sự đồng ý của tao. Chỉ cần tao không đồng ý, mày có lấy thánh chỉ ra cũng chả có tác dụng gì đâu".
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đối phương đánh giá một chút, tiếp tục nói: "Vậy anh muốn gì mới chịu ly hôn?"