Diệp Vĩnh Khang từ trước tới nay không có khái niệm gì về tiền bạc.
Đến giờ anh cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền, đối với anh thì tiền chỉ là một con số mà thôi.
Thằng nhóc Sử Nam Bắc bình thường nhí nha nhí nhảnh không được tích sự gì nhưng lại rất cẩn thận, anh ấy quản lí mọi chuyện hậu cần và nắm giữ tài chính của Điện Long Thần.
Tiền của Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn để cho Sử Nam Bắc quản lí.
"Đại ca, cái này tôi cũng không rõ, tiền của anh vào còn nhanh hơn nước chảy, giúp anh quản lí tài khoản còn mệt hơn cả đánh trận, con số cụ thể tôi cũng không rõ, dù sao số dư tài khoản cũng tăng theo từng ngày, thế này đi, buổi chiều có người sẽ đến tìm anh, tiền của anh tôi sẽ giao cho cô ấy quản lí, đến lúc đó anh cứ hỏi cô ấy là được".
Sử Nam Bắc ở đầu dây bên kia trả lời.
"Đù má!"
Diệp Vĩnh Khang giận dữ mắng một câu rồi cúp máy.
Giờ Sử Nam Bắc càng ngày càng lười, giao nhiệm vụ cho anh ấy, anh ấy lại giao lại cho người khác.
Về phòng, thấy Hạ Huyền Trúc vẫn đang thút thít khóc, Diệp Vĩnh Khang vội vàng cười an ủi: "Yên tâm đi, dù có chuyện gì đi chăng nữa, có anh ở đây, trời có sập xuống thì anh cũng sẽ chống giúp em".
Sau đó anh kể mấy chuyện hài hước, thú vị mới xoa dịu được cảm xúc của Hạ Huyền Trúc.
"À, vừa nãy lúc đi dạo phố anh thấy em liếc nhìn cửa hàng váy cưới, em thích váy cưới ở đó à?"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Hạ Huyền Trúc hơi gật đầu, ánh mắt lóe lên sự khao khát và chua xót, thở dài nói: "Ngày đó em cứ nghĩ mình sắp chết rồi cơ, ngoài cảm thấy có lỗi với anh và Tiểu Trân, em chỉ thấy tiếc nuối vì đời này chưa từng được mặc váy cưới một lần".
Đối với mỗi cô gái, phải được mặc váy cưới một lần trong đời mới là hoàn mỹ.
Diệp Vĩnh Khang kéo tay Hạ Huyền Trúc: "Huyền Trúc, chúng ta kết hôn đi".
Hạ Huyền Trúc sửng sốt, Diệp Vĩnh Khang lại nói thêm: "Tuy là chúng ta đã có Tiểu Trân, nhưng anh muốn bù đắp cho em một hôn lễ long trọng, để em mặc váy cưới xinh đẹp một lần, trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này".
Hai mắt Hạ Huyền Trúc đỏ bừng, vẻ mặt chua xót: "Hôn lễ thì thôi để đỡ tốn kém, giờ chúng ta chỉ cần sống thật tốt là được rồi".
Đối với Hạ Huyền Trúc thì hôn lễ hay váy cưới đều là một thứ xa xôi ngoài tầm với của cô.
Giờ hi vọng lớn nhất của cô là một nhà ba người sống cùng nhau, một ngày ba bữa, bình an sống qua ngày là tốt rồi.
"Không, nhất định phải tổ chức hôn hễ, chuyện này nghe theo anh, cứ quyết thế đi".
Diệp Vĩnh Khang chắc nịch nói: "Anh cam đoan sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất, để em làm cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này".
Hạ Huyền Trúc nhìn dáng vẻ kiên định của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng cực kỳ cảm động, nhưng cô chỉ cười không nói gì.
Cô cứ nghĩ Diệp Vĩnh Khang chỉ đang dỗ cho cô vui mà thôi.
Buổi chiều Hạ Huyền Trúc ở nhà nấu cơm, Diệp Vĩnh Khang đến trường mẫu giáo đón Tiểu Trân.
Mấy năm nay Hạ Huyền Trúc sống rất khổ, thế nên trường mà Tiểu Trân học là trường mẫu giáo bán công lập, điều kiện thua xa những trường mẫu giáo khác.
"Bố ơi!"
Tiểu Trân đeo cặp sách đi đến cửa, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, vội vàng giang hai tay ra lao về phía anh như quả cầu lửa nhỏ.
"Con gái ngoan, cho bố ôm cái nào".
Diệp Vĩnh Khang bế bổng Tiểu Trân lên, anh cảm thấy đây là giây phút hạnh phúc nhất trong đời mình.
"Hôm nay ở trường con có nghịch ngợm gì không đấy?"
Diệp Vĩnh Khang véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Hôm nay Tiểu Trân rất ngoan, còn được phiếu bé ngoan cơ, cô giáo còn thưởng kẹo cho Tiểu Trân nữa".
Tiểu Trân lấy mấy chiếc kẹo từ trong túi ra, bóc một chiếc kẹo đút vào miệng Diệp Vĩnh Khang: "Bố ơi, có ngọt không ạ?"
"Ừ, ngọt, ngọt lắm, đây là chiếc kẹo ngon nhất bố từng ăn..."
Chiếc kẹo tan trong miệng Diệp Vĩnh Khang, ngọt đến nao lòng.
"Bố ơi, con để dành cho mẹ một chiếc, số còn lại con chia cho bạn học khác được không ạ?"
Đôi mắt to tròn của Tiểu Trân chơp chớp.
"Ừ, Tiểu Trân ngoan quá, đây là kẹo của con, con muốn làm gì cũng được".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười đặt cô bé xuống đất.
Tiểu Trân chạy nhanh đến chỗ một cậu bé nói: "Đào Đào, cho nè, đây là kẹo cô giáo thưởng cho mình đó, cho cậu một chiếc".
"Tớ không thèm".
Không ngờ cậu nhóc đó lại chê, hất chiếc kẹo trong tay Tiểu Trân xuống đất, lườm nguýt nói: "Kẹo của đứa con hoang, ai thèm ăn!"
"Mình không phải con hoang...."
Tiểu Trân tủi thân, hai mắt đỏ hoe.
"Phì, cậu không có bố, cậu chính là con hoang!"
Cậu nhóc đó chỉ vào Tiểu Trân hét to: "Đồ con hoang, đồ con hoang...."
"Ai bảo Tiểu Trân không có bố?"
Diệp Vĩnh Khang bước đến dịu dàng ôm Tiểu Trân vào lòng, thờ ơ nói: "Chú là bố của Tiểu Trân, cậu bạn nhỏ, mắng người là sai đấy".
"Làm gì đấy, nói chuyện với con tôi kiểu gì đấy?"
Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc như người bán bảo hiểm bước đến, kéo cậu nhóc kia sang một bên, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Anh là ai, sao lại dọa nạt con tôi?"
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn hắn ta, giải thích: "Tôi không dọa con anh, tôi chỉ dặn cậu bé mắng chửi người khác là sai, tôi là bố của Tiểu Trân".
"Ừ, rồi sao?"
Hắn ta khinh thường nói: "Về sau bảo con gái anh cách xa con trai tôi ra, đừng có làm hư con tôi".
"Làm hư?"
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Sao Tiểu Trân lại làm hư con trai anh được?"
Hắn ta cười khẩy nói: "Anh là ai? Mà tôi là ai?"
"Nhìn bộ quần áo hàng chợ anh đang mặc có nổi một trăm tệ không? Tiền lương mỗi tháng của tôi là tám nghìn tệ đấy, anh so được với tôi chắc?"
"Tầng lớp như gia đình anh thì dạy dỗ được đứa con kiểu gì chứ? Sau này bảo con gái anh tránh xa con trai tôi ra".
Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang trở nên sắc bén.
Nhưng nó nhanh chóng biến mất, nếu không phải đang đứng trước mặt trẻ con thì anh đã tát cho hắn ta một cái rồi.
Nói năng kiểu gì thế không biết, con nhà nghèo thì không phải con người à?
"Bố ơi, có phải Tiểu Trân sai rồi không...."
Đôi mắt Tiểu Trân đỏ hoe, vẻ mặt áy náy nhìn Diệp Vĩnh Khang.
"Ngoan, Tiểu Trân không sai, Tiểu Trân là đứa bé ngoan nhất".
Diệp Vĩnh Khang cười dịu dàng lau nước mắt cho cô bé: "Đi, bố dẫn con về nhà".
Vừa chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy cậu nhóc đằng sau hét to: "Đồ con hoang, đồ con hoang, đồ con hoang...."
Vút------
Diệp Vĩnh Khang quay phắt lại, trong mắt lóe lên sự dữ tợn.
Cậu nhóc kia bị dọa sợ run lên, lập tức bật khóc.
"Anh trừng mắt nhìn ai đấy!"
Hắn ta lập tức xông lên, chỉ tay vào mũi Diệp Vĩnh Khang giận dữ mắng: "Giờ tôi ra lệnh cho anh phải xin lỗi con tôi ngay".
Diệp Vĩnh Khang xoay nhẹ cổ tay, khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, sự tàn bạo từ trong mắt lập tức bắn ra.
Hắn ta sợ đến mức lảo đảo lùi về sau hai bước, run run nói: "Anh.... anh định làm gì, tôi cảnh cáo anh đừng có làm xằng làm bậy...."
"Bố ơi!"
Đúng lúc này Tiểu Trân nước mắt đầm đìa kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang: "Bố ơi, chúng ta đừng cãi nhau được không....."
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Trân, sự tàn bạo trên người Diệp Vĩnh Khang mới từ từ rút đi.
"Anh nên cảm thấy may mắn vì đây là trường mẫu giáo".
Diệp Vĩnh Khang thờ ơ nói.
Vừa nãy anh đúng là định giết người rồi, nếu không phải vì đắn đo đây là cổng trường mẫu giáo, có rất nhiều trẻ con ở đây thì đối phương đã tắt thở từ lâu rồi.
"Mẹ mày, mày dọa ai đấy!"
Hắn ta hoàn hồn, tức giận chửi: "Bảo con mày sau này cách xa con trai tao ra, tự biết thân biết phận đi, người như chúng mày không xứng giao thiệp với tầng lớp tinh anh như chúng tao!"
Rừm rừm----
Lúc này, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng động cơ.
"Nhìn kìa, Rolls Royce đấy!"
Một tiếng hô vang lên từ trong đám người.
Một chiếc Rolls Royce màu vàng đen chạy đến đây và dừng lại.
"Bố ơi, đây là xe gì thế, đẹp quá!"
Cậu nhóc kia nói xong định giơ tay ra sờ.
Hắn ta bị dọa run lên, vội vàng túm lấy tay cậu nhóc, căng thẳng nói: "Đừng có sờ, đứng cách xa một chút!"