Lúc này tâm trạng anh không biết nên diễn tả thế nào, bất ngờ, phấn khích, vui sướng đan xen với nhau nhưng vẫn xen lẫn chút sợ hãi không biết từ đâu tới.
Mặc dù tạm thời vẫn chưa biết Vua Bà Sa ban cho mình Thần Rồng Tinh Hồn rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng đến tám phần là chuyện tốt hiếm có.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang càng lo lắng cho cơ thể của mình, chẳng lẽ sau này mình lúc nào cũng phải mang lớp vảy ánh vàng này, trên trán còn có dấu ấn hình rồng, đây chẳng phải là biến thành quái vật hay sao?
Tuy nhiên, còn chưa lo lắng được bao lâu, không đến một phút sau, lớp vảy vàng trên cánh tay của Diệp Vĩnh Khang và dấu ấn hình rồng vàng giữa hai lông mày của anh đã đột nhiên biến mất, như thể chúng đã hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể của Diệp Vĩnh Khang.
Còn chưa để Diệp Vĩnh Khang kịp phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên cảm thấy ở đan điền dâng lên một dòng nước ấm, dòng nước ấm này nhanh chóng tập trung ở huyệt Khí Hải, sau đó tuôn vào lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cảm nhận được một cảm giác khoan khoái chưa từng có.
Cảm giác không thể diễn tả chính xác bằng lời đó giống như được tắm nước nóng sau khi cơ thể mệt mỏi cả ngày.
Nhưng lúc này không phải cơ thể được gột rửa, mà là lục phủ ngũ tạng, kinh kỳ bát mạch, từng tế bào trong cơ thể!
Giống như gột rửa đi hết tất cả các tạp chất trong cơ thể, cảm giác khoan khoái này quả thật giống như khi được bay lên vậy!
Tuy nhiên đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Sau khi tất cả tạp chất trong cơ thể nhanh chóng được loại trừ sạch sẽ, dòng nước ấm ấy lại tập trung về phía đan điền rồi bắt đầu xoáy nhanh, sau đó đột nhiên hóa thành một luồng lực cực kỳ mạnh mẽ, đột nhiên đánh mạnh lên dọc theo sống lưng Diệp Vĩnh Khang!
Ựa...
Diệp Vĩnh Khang không khỏi phát ra một tiếng hét lớn.
Tiếng hét này ẩn chứa nội lực vô cùng lớn, đến cả nền đất sa mạc cũng khẽ rung rung, cát bụi xung quanh bay mù trời che lấp cả mặt trời.
Tiếng hét này của Diệp Vĩnh Khang khiến cát bụi xung quanh bay mù lên đúng gần một phút mới dần lặng xuống.
"Anh điên rồi à, hét cái gì mà hét, tai của tôi sắp bị anh hét đến điếc rồi!"
Loan Loan bịt tai trách móc Diệp Vĩnh Khang, vừa rồi Diệp Vĩnh Khang hét một trận thoải máu nhưng lại đắc tội lớn với cô ta, không chỉ màng nhĩ cô ta bị chấn động tới đau mà trên tóc, trên mặt, trong miệng đều là cát.
Mặt mày Diệp Vĩnh Khang hồng hào, trong mắt hiện lên sự vui mừng khôn xiết không che giấu được.
Vẻ mặt này của Diệp Vĩnh Khang thật ra rất hiếm thấy, cho dù trước kia có thắng trận trong thế giới ngầm, anh cũng không kích động như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!