Diệp Vĩnh Khang nhìn Loan Loan vừa nói vừa cười, cảm thấy rất thú vị.
Mặc dù cô gái này có hơi kì quặc nhưng về tâm hồn thì lại là cô nhóc chưa lớn.
"Lúc trước cô cũng đối xử với Tiểu Mộc của cô như vậy sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Loan Loan gật đầu và nói: “Ừ, Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi. Tôi thường trò chuyện với nó".
Diệp Vĩnh Khang lại cười nói: "Cô cho rằng nó có thể hiểu được cô nói gì à?"
Loan Loan cúi đầu nói: "Tôi không rõ, nhưng kể cả là không hiểu, thì tôi vẫn coi Tiểu Mộc là bạn thân nhất của tôi".
"Trước khi có Tiểu Mộc, tôi nói chuyện với mặt trăng mỗi ngày, và đôi khi là với đá. Sau khi tôi gặp Tiểu Mộc, ngày nào tôi cũng nói chuyện với Tiểu Mộc, thỉnh thoảng còn đưa nó đi chơi cùng nữa".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nói không nên lời: “Chẳng nhẽ Giáo phái áo đỏ không có ai sống chắc?"
Một nét buồn thoáng qua trong mắt Loan Loan, cô ta lẩm bẩm: "Giáo phái áo đỏ có nhiều người chứ, nhưng tôi không thể nói cho họ biết tôi thứ tôi muốn nói".
"Ví dụ, tôi nhìn thấy một con bướm rất xinh đẹp, tôi muốn chia sẻ nó với ai đó, nhưng tôi không thể nói vì tôi là Thánh nữ tôn quý của Giáo phái áo đỏ. Thánh nữ không thể thích những thứ này".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy thì sững sờ, nhìn bộ dạng cúi đầu của Loan Loan, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa.
Cô ta là Thánh nữ cao quý của Giáo phái áo đỏ.
Nhưng cô ta cũng chỉ mới là một thiếu nữ mới đôi mươi.
Cô ta có địa vị và sự giàu có mà vô số người mơ ước, nhưng cô ta chưa bao giờ có được tự do thực sự.
"Sau này nếu có gì muốn nói, cô có thể nói với tôi, tôi cũng rất thích bướm đẹp".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
"Có thật không?"
Loan Loan ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, tràn đầy vui sướng không thể che giấu.
"Ừ, tôi rất thích những con bướm xinh".
Diệp Vĩnh Khang đáp lại chắc nịch.
"Haha, tuyệt vời, cuối cùng tôi cũng tìm được người có chung sở thích với mình!"
Loan Loan mừng rỡ reo hò, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy sống mũi hơi cay cay.
Hai người đi qua cầu đá một cách thuận lợi, ảo ảnh về bông hoa tím bên kia cầu đá đã biến mất không còn tăm tích.
Cửa ải thứ hai, qua!
"Phương thức hướng đến cửa ải thứ ba vẫn giống trước đó sao?"
Loan Loan cúi người hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn nơi trước đó có bông hoa màu tím, gật đầu nói: "Bông hoa màu tím xuất hiện chứng tỏ cửa ải tiếp theo vẫn cần khúc xạ không gian".
"Và cách vượt qua hẳn là giống như lần trước. Những người có thể đến được đây chắc chắn đã hóa giải được khúc xạ không gian của cửa ải đầu tiên, vì vậy Vua Bà Sa chắc chắn sẽ không lặp lại cách này nữa".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Chuẩn bị xong chưa? Có cần sửa sang gì không?"
Loan Loan cúi đầu nói: "Không, chúng ta tiếp tục đi!"
Hai cửa ải đầu tiên vừa gay cấn vừa nguy hiểm, nếu không có Huyền Thủy Giáp, hai người có lẽ đã toi đời ngay ở cửa ải đầu tiên rồi.
Mà ở những cấp độ tiếp theo, không ai biết được liệu họ có tiếp tục gặp may mắn như vậy hay không.
Hai người dùng phương thức hệt như lần trước, lấy hết tốc lực lao về phía có bông hoa màu tím.
Xẹt một cái, cả hai cùng mở mắt, họ đã đến trước một hang động.
"Tại sao lại là hang động?"
Loan Loan tự hỏi: “Nền văn minh Ba Sa không phải là một thành phố sao? Làm sao lại có hang động ở đây nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm sơn động một hồi, thở dài nói: "E rằng cửa ải này sẽ không dễ dàng như vậy".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!