Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Trộm mộ khác gì trộm đồ đâu, chỉ là sự khác biệt giữa người sống và người chết thôi. Người ta vốn dĩ là muốn tới trộm mộ, quan tâm nhiều vậy làm gì. Đi thôi, chúng ta mới qua cửa đầu tiên thôi, còn bốn cửa nữa cơ, cũng không biết có vượt qua nổi không”.
Diệp Vĩnh Khang đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho những nguy hiểm sắp tới mình sẽ gặp phải.
Cửa đầu tiên đã khó vượt qua như vậy chứ đừng nói là bốn cửa tiếp theo.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không hề cảm thấy sợ hãi hay bi quan, bởi vì anh biết rằng trong tình huống không thể trốn tránh, sợ hãi và bi quan là vô dụng, và những cảm xúc này sẽ vắt kiệt những hy vọng còn lại.
Điều duy nhất có thể làm là quên đi những điều này và tự tin, quyết tâm đối mặt với nó.
Cả hai tiếp tục đi theo con đường được đánh dấu trên bản đồ.
Trên đường đi không có gì kỳ quái, nhưng khi đến gần điểm chỉ định trên bản đồ thứ hai, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên dừng lại.
“Sao lại dừng lại thế. Không phải anh muốn rút lui đấy chứ, bây giờ hai chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, không phải đã nói sẽ đi theo con đường trên bản đồ sao?”
Đầu óc của Loan Loan không bao giờ nghĩ theo hướng bình thường. Thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là Diệp Vĩnh Khang liệu có phải cảm nhận được gì đó nguy hiểm hay không mà là lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ thay đổi ý định.
So với cái giá phải trả khi đối mặt với nguy hiểm phía trước, Loan Loan càng quan tâm cửa thứ hai sẽ là trò chơi kích thích nào.
Cũng không biết nên gọi cô gái này là dũng cảm hay ngu mà liều nữa.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nhìn phía trước, nói: “Vừa nãy trước khi chúng ta gặp phải cửa một, trên đường lần lượt bắt gặp những xác ướp”.
“Nhưng nơi này cách chỗ đánh dấu thứ hai trên bản đồ chưa đầy một phút đi bộ, nhưng xung quanh lại chẳng có gì cả, điều này có hơi phi logic”.
Loan Loan nghe thấy Diệp Vĩnh Khang không phải muốn đổi ý mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Quan tâm nhiều vậy làm gì, dù sao cũng phải liều đi tiếp thôi”.
“Hơn nữa anh cũng nói rồi, chỗ này cách cửa thứ hai chưa đầy một phút đi bộ, cho thấy chỗ này tạm thời khá an toàn, không có xác ướp là rất bình thường mà”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, cảm thấy Loan Loan nói cũng khá có lý, nhưng do thần kinh căng thẳng quá nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Cả hai tiếp tục đi về phía trước, và sau khi đi qua một hành lang hang động quanh co, thứ hiện ra trước mắt họ là một hồ nước có diện tích khoảng 1.000 mét vuông.
Trên hồ nước có một cây cầu đá hình cột dài khoảng nửa mét, phủ rêu xanh sẫm, cộng thêm bề mặt cong, nhìn thoáng qua rất khó đi qua.
Không phải là một cây cầu đá, nó giống như một cột đá vững chãi ở hai đầu hồ.
Ở phía bên kia hồ, bông hoa màu tím kỳ lạ lại xuất hiện, nhưng bông hoa màu tím lần này không phát ra tiếng động nào.
Nước hồ bơi tối đen như mực, không thể nhìn thấy độ sâu.
Loan Loan đứng bên cạnh liếc mắt một cái, khó hiểu nói: “Cửa ải thứ hai đơn giản vậy sao? Cây cầu này đối với người bình thường thì rất khó đi, nhưng đối với những người luyện võ công như chúng ta mà nói, cho dù là những người có tu vi cơ bản nhất, muốn đi qua cây cầu này không hề khó mà”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "E rằng không đơn giản như chúng ta nghĩ vậy đâu”.
Loan Loan lại nói: “Cho dù trên cây cầu đó có bí ẩn gì, khoảng cách này đối với chúng ta mà nói, hoàn toàn không cần phải đi qua cây cầu, chúng ta bay qua đó không phải là được rồi sao?”
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Không đơn giản vậy đâu, so với cửa ải thứ nhất, cửa ải thứ hai nhất định sẽ càng khó”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang quan sát mặt hồ và câu cầu đá một lúc, sau đó tiến lên mười mấy bước rồi quay đầu lại nói: “Bây giờ cô thử nhảy từ chỗ cô tới chỗ tôi đang đứng đi”.
“Hả, anh định làm gì vậy?”
Loan Loan tỏ ra khó hiểu, cô ta chỉ cách Diệp Vĩnh Khang mười bước, khoảng cách còn chưa tới mười mét.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!