Loan Loan nhìn quanh một lượt, phát hiện không chỉ có một chỗ đường nét đứt đoạn.
Con đường được đánh dấu bằng các nét mảnh này tổng cộng có năm điểm chính, cần phải đi qua năm điểm này theo thứ tự mới có thể đến được trọng điểm được đánh dấu trên lộ trình.
Điều kỳ lạ là khi đường mảnh này dùng để đánh dấu đường đi, mỗi khi đến những điểm này đều có những vết đứt gãy nhẹ.
Những chỗ khác hoàn toàn không có vấn đề gì, như vậy, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Đây nhất định là dụng ý của tác giả.
“Người vẽ bản đồ này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì đây?”
Loan Loan gãi đầu khó hiểu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra nổi.
Diệp Vĩnh Khang cũng không thể hiểu nổi, thực sự không thể hiểu nổi tại sao tác giả vẽ bức bản đồ này lại cố tình để sót năm điểm tinh vi này.
“Liệu có liên quan đến bông hoa tím đó không?”
Loan Loan đột nhiên nói: “Bông hoa tím đó đột nhiên biến mất trước mắt chúng ta, giống như đường nét trên đây vậy, đột nhiên bị đứt đoạn”.
Diệp Vĩnh Khang nghĩ một chút, cau mày nói: “Cũng có khả năng đấy, chỉ là giữa hai chuyện này rốt cuộc có mối liên hệ gì đây?”
Loan Loan quay đầu, bước đến chỗ viên đá hình bầu dục dường như không có gì đặc biệt, vừa đưa tay vuốt nhẹ, vừa nói: “Lúc đó anh đã từng tiếp xúc với bông hoa tím đó chưa, có phát hiện điều đặc biệt gì không?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Có rất nhiều điểm kỳ lạ, chẳng hạn như Phần Hỏa Quyết của cô, còn có Thiên Long Quyết của tôi, khi đánh vào bông hoa màu tím đó thì hoàn toàn biến mất không có chút tung tích, chuyện này rất phi logic”.
“Ngoài ra khi tôi chuẩn bị tới gần chiến đấu với bông hoa tím đó, vừa đâm một dao vào, cảm giác như thể đâm vào không khí vậy. Cảm giác đó như thể bông hoa tím đó hoàn toàn không tồn tại…”
Nói đến đây, Diệp Vĩnh Khang ngây ra một lúc, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ!
Loan Loan lúc này cũng kịp phản ứng lại, đột nhiên nói: " Bông hoa màu tím kia hoàn toàn không tồn tại, thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo giác!"
“Nói cách khác, không có mối liên hệ trực tiếp nào giữa những xúc tu dày đặc đó và bông hoa màu tím cả. Hai thứ hoàn toàn khác nhau!"
Diệp Vĩnh Khang nghiêm mặt nói: “Tôi nghĩ không chỉ đơn giản là ảo giác thôi đâu, nếu tôi đoán không nhầm, đóa hoa màu tím kia thật sự tồn tại”.
"Chỉ là, cái chúng ta nhìn thấy lúc trước không phải thân thể của hoa tím, mà là khúc xạ không gian của bông hoa tím ấy!"
Loan Loan dường như nghe không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Khúc xạ không gian là gì?”