Âm thanh nghe có vẻ cách đó không xa, hai người đã đi về phía trước mấy phút, nhưng âm thanh ấy vẫn luôn ở phía trước.
Nhưng khoảng cách ngày càng gần, âm thanh càng rõ hơn, nếu không phải xuất hiện ở một nơi quỷ dị như vậy, thì thứ âm thanh này không khác gì với tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ sơ sinh.
Cuối cùng, cả hai lần theo âm thanh đến được một con hẻm rộng chừng năm sáu mét.
Âm thanh vọng ra từ đầu ngõ.
"Ở đó có người!"
Loan Loan đột nhiên chỉ tay về phía trước, Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang nằm trên mặt đất.
Diệp Vĩnh Khang không vội vàng tới gần, mà dùng đèn pin soi kỹ bóng người đó một hồi rồi mới chậm rãi đi tới.
"Tại sao lại là xác khô?"
Loan Loan đi tới gần nhìn, phát hiện ra lại là một cái xác khô.
"Chẳng lẽ là đồng bọn của cái xác khô bên ngoài kia à?"
Loan Loan nghi ngờ hỏi.
"Rõ ràng không phải”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn xác khô nói: "Xác khô này và xác khô bên ngoài không cùng một thời đại. Quần áo trên xác khô bên ngoài là của thời nhà Minh”.
"Nhưng trên xác khô này lại là quần áo điển hình của thời Nam Tống, hai xác khô này cách nhau gần ba trăm năm”.
"Cái gì?"
Loan Loan ngạc nhiên nói: "Sao người của hai triều đại cách nhau xa như vậy lại cùng ở đây chứ?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Không có gì kỳ lạ, điều chỉ thể giải thích là ngôi mộ này có lẽ còn lâu đời hơn chúng ta nghĩ nhiều, những kẻ trộm mộ đến từ các triều đại khác nhau cùng để ý tới nó là điều bình thường”.
Loan Loan nghe xong sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: "Như vậy cũng không đúng. Cái xác ở bên ngoài là vì đã ăn một loại dược liệu đặc biệt nào đó mà khiến cho cơ thể mềm rồi khô lại mà không bị thối rữa”.
"Lẽ nào cái xác khô này cũng uống loại dược liệu đó sao? Hơn nữa anh nhìn trên mu bàn tay cái xác này xem, không có hoa văn màu tím thẫm giống cái xác bên ngoài”.
Diệp Vĩnh Khang lập tức ngây người, lúc này mới chú ý tới chi tiết Loan Loan nói.
Quả thực không có hoa văn đặc biệt nào trên mu bàn tay của cái xác khô trước mặt, hơn nữa các mặt khác cũng không chứng tỏ được cái xác này được xử lý đặc biệt khi còn sống hay lúc đã chết.
Nhưng xét về điều kiện môi trường ở đây thì hoàn toàn không có điều kiện để một cái xác khô đi mà không bị thối rữa.
Diệp Vĩnh Khang rơi vào trầm tư, cho dù nghĩ như thế nào cũng là không hiểu được.
"Anh nhìn xem, có rất nhiều lỗ nhỏ trên bức tường này”.
Lúc này, Loan Loan lại phát hiện có thứ gì đó kỳ lạ trên bức tường đá cạnh con hẻm.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng lên nhìn lên, quả nhiên trên bức tường đá hai bên con hẻm có khoảng bảy tám lỗ tròn to bằng nắm tay người lớn.
Những lỗ này phân bố trên bên vách tường không hề có quy luật.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!