"Tôi không nghĩ cô ngốc đâu, sao đến cả mấy thứ vớ vẩn trong phim cô cũng tin thế?"
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt tức giận nói: "Đối với những thứ như ma, chúng ta hãy tạm gác lại vấn đề nó có tồn tại hay không".
"Giả dụ thứ này tồn tại, và con người thực sự có thể biến thành ma sau khi chết".
"Thì căn cứ vào đâu mà một khi biến thành ma thì sẽ mạnh? Trong phim mấy con ma đều rất ghê gớm, có sức mạnh kinh thiên động địa, còn có thể thi triển phép thuật, xem ra đúng là nói nhảm”.
"Những hồn ma này khi còn sống chỉ là những người bình thường. Tại sao sau khi chết lại đột nhiên có những khả năng này?"
"Nếu thế thì không cần bắn chết mấy tên sát nhân rồi, chúng bị giết biến thành ma rồi quay lại báo thủ kẻ đã giết mình là được".
"Còn chiến tranh nữa. Có hàng trăm nghìn đến hàng triệu người chết. Nếu tất cả những người chết này đều biến thành ma, thì xong rồi đấy".
"Còn nữa, tôi thật sự không hiểu sao bây giờ người ta lại sợ ma. Nếu có ma thật đi chăng nữa thì sau khi chết đi cũng sẽ trở thành ma. Ai sợ ai?"
Diệp Vĩnh Khang nói xong lời này khiến Loan Loan suy tư một hồi, một lúc sau, cô ta đột nhiên vỗ trán cười nói: "Xem ra là thật, tại sao tôi phải sợ ma chứ, sau khi chết rồi tôi cũng thành ma mà, ai sợ ai chứ, hahahaha!"
"Không nhìn ra anh cũng khá thông minh đấy, hiểu những sự thật sâu sắc như vậy. Đôi khi xem phim ma cũng khá khó hiểu".
"Giống như đám ma kia, nếu nói người ta muốn giết mình thì sao không giết luôn đi, sao còn canh lúc người ta đang gội đầu mà đứng sau làm gì?"
"Còn mấy âm thanh kì lạ kia nữa. Dường như sau khi trở thành ma, nếu không phải khóc thì sẽ là cười, khi nói chuyện còn phải kéo dài âm điệu nữa".
"Còn có một loại khác, là loại tôi sợ nhất, đó là tiếng khóc của trẻ con đột nhiên vang lên vào nửa đêm, loại âm thanh đó thật đáng sợ. Khi xem bộ phim ma đó, tiếng khóc ‘oa oa’ của đứa trẻ trong đó khiến tôi sợ đến mức đêm ngủ không dám nhắm mắt …"
Oa --
Oa --
Đúng lúc này, có tiếng khóc yếu ớt của một đứa bé phát ra từ phía xa của cung điện dưới lòng đất.
"Đúng, đúng, chính là âm thanh đó, anh có biết không, lúc đó khi xem phim…"
Loan Loan nói được một nửa liền im bặt, sau một hồi sững sờ, cô ta đột nhiên toát mồ hôi lạnh, vội vàng núp phía sau Diệp Vĩnh Khang, run rẩy nói: "Cái này ... là ... có ai đang khóc…"
"Đừng hoảng sợ, bình tĩnh!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, vẻ mặt đanh lại, ánh mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Xung quanh rất vắng vẻ, tiếng khóc của đứa trẻ nỉ non gần xa, cứ như ở ngay bên cạnh, nhưng cũng lại giống như từ một nơi rất xa vọng tới.
Âm thanh đặc biệt chói tai trong một môi trường như vậy, quả thật đáng sợ.
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi".
Loan Loan đã lo lắng đến mức lạc cả giọng, cô ta thật ra cũng không phải kiểu nhát gan, ngược lại còn là kiểu to gan ấy chứ.
Nhưng lại bị ảnh hưởng bởi phim ảnh trước đó, nên vô cùng sợ ma.
"Thứ đó chỉ phát ra âm thanh sau khi chúng ta đến gần, có nghĩa là đã phát hiện ra chúng ta rồi".
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài nói: "Chúng ta không có đường lui. Bất luận thứ này đáng sợ như thế nào, vẫn tốt hơn Thần Rồng phía sau".
"Đi thôi, nếu đã không thể trốn, không bằng đi đến đó xem đó là thứ gì".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!