Bước chân của Diệp Vĩnh Khang rất nhẹ và chậm, hai mắt dán chặt vào bóng đen, từng tế bào và từng dây thần kinh trong cơ thể đều được điều chỉnh đến trạng thái mẫn cảm nhất.
Chỉ cần có bất kỳ thứ gì kì lạ, anh sẽ lập tức tung ra đòn tấn công dữ dội nhất!
Sau khi hai người đến gần bóng đen, cách chừng mười thước, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cái bóng đó là cái gì.
Một người đàn ông nằm trên mặt đất.
Chỉ là người này trông có chút đặc biệt, tóc dài, y phục kỳ quái, là loại áo bào vải lam của người xưa.
"Là một xác khô".
Loan Loan nhìn thấy cánh tay khô thò ra khỏi ống tay áo của xác chết.
Cả hai dũng cảm bước tới để xem xét, và phát hiện ra rằng đó thực sự là một cái xác đã khô.
"Anh ta đang mặc bộ quần áo gì vậy, sao lạ thế?"
Loan Loan nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: "Cái xác ướp này ít nhất đã hai trăm năm".
“Hả? Hai trăm năm?"
Nghe vậy, Loan Loan sửng sốt: “Không đúng, lâu như vậy, lẽ ra anh ta đã thành bộ xương trắng rồi chứ, hơn nữa quần áo trên người này mặc là cổ trang, sau thời gian lâu như vậy cũng phải hóa thành bột phấn rồi chứ".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy nhẹ gật đầu: “Dưới tình huống bình thường, sau hai trăm năm, thi thể quả thực sẽ hóa thành một đống xương trắng, quần áo trên người cũng sẽ hóa thành bột".
"Sở dĩ tôi có thể kết luận rằng cái xác khô này ít nhất đã hai trăm năm tuổi là bởi vì quần áo người này mặc có phong cách của nhà Minh hơn hai trăm năm trước".
“Môi trường và không khí ở đây, mặc dù không khí ở đây không phải là điều kiện khiến thi thể không bị thối rữa và thành xác khô, nhưng trên mu bàn tay của người này có vài đường màu tím sẫm, giống như gợn sóng".