Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị liếc nhìn đối phương, híp mắt cười nói: “Ừ, quả thực tôi có thể nhìn được mũi chân của mình, thế nhưng cô thì chắc chắn là không được”.
“Tại sao tôi lại không được?”
Thánh Nữ Loan Loan nghi hoặc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: “Cổ ngữ có câu, phụ nữ cúi đầu không thấy mũi chân mới gọi là tuyệt sắc”.
Thánh Nữ Loan Loan ngơ ra mất một lúc, sau khi phản ứng trở lại thì mặt đỏ tới độ như thể sắp sửa chảy ra nước tới nơi: “Cái tên lưu manh thối tha nhà anh, sao trong đầu toàn là mấy thứ linh tinh thế hả?”
Hình tượng tổng thể của Thánh Nữ Loan Loan có khuynh hướng như một viên ngọc bích, thế nhưng nơi nào nên có thì cũng chẳng mơ hồ chút nào, điển hình của kiểu bé cái gì lớn cái gì.
Hơn nữa mọi bộ phận trên người cô ta lại chẳng có bất cứ điểm nào không cân đối, có cảm giác giống như một nữ chiến sỹ trẻ tuổi xinh đẹp trong anime.
Lái xe trên bãi sa mạc vô biên vô cùng sảng khoái, Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga hết mức mà lao đi.
Chặng đường hơn một trăm cây số chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ đã tới được khu vực mà Loan Loan nói.
“Quả nhiên ở nơi này!”
Thánh Nữ Loan Loan nhìn ra phía trước bằng cặp mắt phát sáng.
Trên bãi sa mạc không xa trước mắt, đem ra so sánh thì màu sắc lại trầm hơn một chút, bên trên chằng chịt đầy những khe rãnh xếp lộn xộn nhau.
Nhìn ra xa thì có hơi giống một đám rắn hổ mang đang bò ngoằn ngoèo trên mặt đất, nếu như ai mắc hội chứng sợ lỗ thì chắc chắn sẽ nổi hết cả da gà.
Hai người dừng xe xong xuôi, Thánh nữ Loan Loan bước xuống xe, chỉ vào những cái rãnh gồ lên giao nhau chằng chịt trước mắt, nói: “Mặc dù Huyền Thổ Giáp chỉ có thể hoạt động tại một khu vực cố định, thế nhưng nó lại không hề đứng yên bất động bên trong khu vực đó”.
“Rất nhiều thời gian nó đều sẽ chuyển động qua lại như con thoi bên trong lòng đất, vậy nên mặt đất sẽ xuất hiện những khe rãnh gồ lên như rắn hổ mang”.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn những khe rãnh kia, sau đó khẽ gật đầu, cũng cảm thấy những khe rãnh này tương đối đặc biệt, không có bất cứ vết tích phong hoá nào, tuyệt đối không phải loại địa hình đặc thù tự nhiên hình thành nên.
“Diện tích của nơi này cũng không nhỏ, cô định lôi thứ đó ra khỏi lòng đất như thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang lên tiếng hỏi, mặc dù khu vực này không vô biên bất tận như bãi sa mạc kia, thế nhưng diện tích ít nhất cũng hơn một cây số.
Nếu như không có phương pháp đặc thù khiến cho Huyền Thổ Giáp kia chủ động xuất hiện thì không thể chỉ dựa vào sức người đào xới bãi sa mạc này lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!