“Này, chú ý vào cách dùng từ của cô đi, cái gì gọi là lão già giảo hoạt? Tôi rất già sao? Tôi đây gọi là đa mưu túc trí có hiểu không hả? Sau này tôi phải đi gặp thử thầy giáo thể dục phụ trách dạy ngữ văn của giáo phái áo đỏ mấy người, xem xem rốt cuộc là bông hoa lạ gì”.
Thánh Nữ Loan Loan liếc mắt: “Đó không phải đều cùng một ý hay sao, tôi đang khen anh thông minh đấy”.
Diệp Vĩnh Khang cũng không biết đối phương thật sự không có văn hoá hay là cố ý, tranh biện: “Vậy thì theo như cô nói, thiên trường địa cửu với đời đời bất diệt đều như nhau sao?”
Thanh Nữ Loan Loan nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Lẽ nào không phải à?”
Diệp Vĩnh Khang: “…”
“Được được được, cô đẳng cấp, cô có văn hoá nhất, tôi chúc cô với chồng tương lai của cô cùng yêu cùng giết, đời đời bất diệt được chưa?”
Thánh Nữ Loan Loan lắc đầu nói: “Thánh Nữ của giáo phái áo đỏ không thể kết hôn”.
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, cảm giác còn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa thì bản thân mình sẽ sụp đổ mất thôi.
“Dừng dừng dừng, tạm dừng vấn đề này lại đã, tôi rất hiếu kỳ về một chuyện, mặc dù Huyền Mộc Giáp không mạnh bằng Huyền Thuỷ Giáp, thế nhưng thực lực cũng không hề yếu chút nào, có một trợ thủ tốt như vậy, sao cô không mang nó theo bên mình?”
Thánh Nữ Loan Loan đáp lời: “Đương nhiên là tôi có mang theo bên người rồi!”
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc đưa mắt nhìn khắp xung quanh: “Sao tôi lại không nhìn thấy?”
Thánh Nữ Loan Loan rút ra một tờ giấy màu vàng vò thành viên to cỡ đầu ngón tay cái rồi khẽ ném sang một bên.
Chỉ thấy không khí bên cạnh bất chợt xoay vòng, tiếp theo đó, Huyền Mộc Giáp khắp mình được bao trùm bởi một tầng giáp trụ như đã bị gỉ bất ngờ xuất hiện giữa không trung!
“Má ôi, cô là nhà ảo thuật đấy à?”
Dù là Diệp Vĩnh Khang đã có hiểu biết sâu rộng thì cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi trước cảnh tượng này.
“Đây không phải ảo thuật”.
Thánh Nữ Loan Loan mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy tờ giấy màu vàng bị vo thành viên lại trở về trong lòng bàn tay của cô ta, hoá ra là một tờ bùa chú dùng chu sa để vẽ nên mấy hình thù kỳ quái.
“Đây là bùa chú giam cầm, không chỉ có thể dùng để bắt con rối mà còn có thể làm nơi an thân cho con rối đó”.
“Thế nhưng đừng xem thường lá bùa chú giam cầm này, bên trong ẩn chứa một loại trận pháp không gian, có điều trận pháp không gian này lại không có tác dụng với vật thể sống mà chỉ có tác dụng với con rối, thường ngày không dùng tới thì có thể cho con rối vào bên trong, lúc nào cần dùng lại thả ra là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang trợn mắt há mồm, nếu như không phải tận mắt trông thấy, nhất định có đánh chết anh cũng sẽ không tin trên thế giới này lại có cái trò huyền ảo như vậy.
“Đây là một thứ hay ho đấy!”
Diệp Vĩnh Khang xoa tay nói: “Nếu như cô đã có thứ này rồi, vậy thì còn phí công gì nữa chứ, bắt lấy nhiều con quái vật rồi thả vào bên trong, như thế không phải có thể mang theo bên người mình thiên quân vạn mã rồi hay sao? Đừng nói lão quái vật Xích Viêm gì nữa, cả tinh cầu này đều do cô định đoạt hết luôn!”