“Anh Quỷ, anh đợi ở đây một lát, tôi đi giẫm nát tên Diệp Vĩnh Khang kia để trả thù cho anh”.
“Khi hắn là người, tôi sẽ giẫm đạp hắn, khi hắn là ma thì tôi sẽ đánh hắn, hai anh em chúng ta một người một quỷ vô địch thiên hạ”.
“Cứ quyết định thế nhé, anh đợi ở đây, tôi lập tức đi tìm hắn, tôi tức quá mà”.
Hoàng Thử Lang vừa nói vừa từ từ lùi về sau, khi lùi đến trước cửa sổ hắn bỗng trở tay giữ chặt bệ cửa sổ, cơ thể nhanh nhẹn nhảy xuống đất từ tầng ba, sau đó đứng lên chạy ra ngoài.
“Mẹ kiếp, nghe cho rõ đây, lập tức bao vây biệt thự của tôi, đừng để con quỷ ở bên trong chạy thoát, sau đó đi tìm mấy đạo sĩ đến, nếu ai có thể thu phục được con quỷ đó thì sẽ có thưởng”.
Hoàng Thử Lang vừa ra sức chạy vừa gọi điện cho đàn em của mình.
Sau đó tìm được một chiếc xe, vừa lái xe vừa bấm số gọi cho Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, chạy mau, quỷ, quỷ đến tìm anh rồi”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đang quấn lấy Hạ Huyền Trúc, không khỏi tức giận nói: “Ông nội anh ấy chứ, có phải anh uống nhiều quá rồi không? Ma với quỷ cái gì, ngày mai tỉnh rượu rồi xem tôi trừng trị anh thế nào”.
“Không không, anh Diệp nghe tôi nói đã, tôi không uống rượu, có quỷ thật mà”.
“Còn là một con quỷ cái mặc một chiếc váy đỏ, mẹ kiếp làm tôi sợ chết khiếp”.
“Con quỷ đó dịch chuyển tức thời từ lầu trên xuống tầng dưới, rồi sau đó lướt đi từ tầng dưới lên trên, má… cứ như đang diễn phim vậy”.
“Dịch chuyển tức thời?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, bỗng có một suy nghĩ lóe lên trong đầu, anh vội ngồi bật dậy từ trên bụng Hạ Huyền Trúc: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Đang ở trên đường đến chùa Thanh Tuyền, đến chỗ Phật tổ trốn trước đã”.
“Lập tức chạy đến nhà tôi ngay”.
“Hả? Không thể được, con quỷ váy đỏ đó đang tìm anh đấy, không chừng lúc này còn đang theo dõi tôi, tôi không thể dẫn thứ dơ bẩn đó đến chỗ anh được”.
“Giờ anh mau chóng đến chùa Thanh Tuyền, để Phật tổ soi đường cho chúng ta đến lúc trời sáng hẵng tính…”
“Đệch, đừng nói nhiều nữa, ông đây bảo anh mau đến đây”.
Diệp Vĩnh Khang cúp máy cái rụp, đứng dậy vội vàng mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hạ Huyền Trúc lo lắng hỏi.
“Không sao, lão Hoàng đang hoảng sợ, anh đến đó xem tình hình thế nào, em ở nhà đợi anh, có việc gì cứ gọi”.
Nói rồi Diệp Vĩnh Khang vội vàng ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi khu biệt thự chưa được mấy phút, Hoàng Thử Lang đã lái xe chạy đến nhanh như chớp.
“Anh Diệp, anh cầm cái này đi”.
Hoàng Thử Lang nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, đầu tiên là lấy một thứ được bọc lại bằng vải màu đỏ từ trong túi ra, có hình tam giác, kích cỡ bằng một quả trứng ra rồi đưa sang.
“Đây là cái gì?”
Diệp Vĩnh Khang ngờ vực nói.
“Mẹ tôi để lại cho tôi, nói là có thể trừ tà, anh đem theo thứ này trên người, nếu con quỷ váy đỏ đó tìm được anh, có lẽ có chút tác dụng”.