Diệp Vĩnh Khang yên lặng ngồi bên cạnh, kiên nhẫn lắng nghe Kiều Tử Huyên bình tĩnh kể lại chuyện xưa.
Giọng nói của cô ta rất ôn hòa, sắc mặt trông cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng trong mắt cô ta lại ẩn chứa một nỗi bi thương khó tả.
"Chuyện đó… Tôi không giỏi an ủi người khác lắm, nhưng chuyện này nếu đã xảy ra rồi, vậy… nên cô cũng đừng quá đau buồn nữa”.
Diệp Vĩnh Khang ấp a ấp úng thốt ra mấy câu nói nhảm, mặc dù tài ăn nói của anh khá tốt, nhưng thật ra chưa bao giờ biết nói gì để an ủi người khác.
Bởi vì anh biết rõ, trên thế giới này không ai có thể hoàn toàn đồng cảm, và mọi thứ phải tự mình tiêu hóa từ từ.
Tác dụng thật sự của cái gọi là an ủi không phải là khuyên bảo hay nói đạo lý, mà chỉ là khiến đối phương cảm thấy có người ở bên cạnh cùng mình là được.
"Gặp phải những chuyện này sao có thể không buồn được chứ?”
Kiều Tử Huyên bình tĩnh cười nói: “Mẹ tôi mất khi tôi vừa mới ra đời, bố tôi dành phần lớn thời gian cho công việc, dù dành rất ít thời gian cho tôi, nhưng ông ấy luôn cười hớn hở mỗi khi nhìn thấy tôi”.
"Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất cố gắng, thật ra cũng chỉ vì không muốn làm mất mặt bố tôi và muốn ông ấy cảm thấy vui mừng vì tôi”.
"Tôi đã làm được rồi, khuôn mặt bố tôi đầy tự hào mỗi khi nhắc đến tôi, tôi cảm thấy mọi nỗ lực của tôi cũng đều xứng đáng”.
"Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mình như bị người khác rút hết xương ra, tôi thậm chí còn không dám tin rằng đây là sự thật”.
"Thật ra tôi đã sớm nhận ra ý đồ đen tối của đứa em trai cùng cha khác mẹ, nhưng tôi lại không bao giờ ngờ rằng nó có thể tàn nhẫn đến mức này”.
"Những việc này cùng lúc xảy ra trên người tôi, sao tôi có thể không buồn chứ?"
"Nhưng tôi sẽ không khóc và cũng không làm ầm lên, càng không thể gục ngã và suy sụp, dù cho dốc hết chút sức lực cuối cùng, tôi cũng phải dũng cảm đối mặt và chiến đấu!"
"Đây là những lời bố tôi thường hay nói với tôi, tôi không thể để ông ấy thất vọng, trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy!"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì hít một hơi thật sâu, nếu lúc này Kiều Tử Huyên lựa chọn khóc và làm ầm lên, có lẽ cô ta sẽ cảm thấy tốt hơn.
Cô ta càng tỏ ra kiên cường càng khiến người khác đau lòng, đằng sau những lời nói bình tĩnh và vẻ mặt điềm tĩnh đã phải chịu đựng sự dày vò và đau khổ như thế nào, e rằng chỉ có Kiều Tử Huyên mới hiểu được.
"Cô có thể nghĩ như vậy là đúng rồi”.
Diệp Vĩnh Khang cũng tự rót cho mình một ly sâm panh, sau đó cụng nhẹ với Kiều Tử Huyên: “Cô là bạn tốt của vợ tôi, cũng là bạn của tôi, tôi sẽ lo việc này”.
Diệp Vĩnh Khang đề nghị nên về Giang Bắc trước, ít nhất ẩn náu ở một nơi an toàn, sau đó mới nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Nhưng Kiều Tử Huyên đã bác bỏ ngay lập tức: “Không được, nếu tôi đi vào lúc này vậy chắc chắn tội danh mưu hại bố sẽ bị chụp lên đầu tôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!