Tiền Tử Mạn nghe xong có chút hậm hực nói: “Đầu anh chứa cái gì vậy, tự mình suy nghĩ xem!”
Mặc dù Tiền Tử Mạn bây giờ đã thay đổi tốt hơn, đối xử với mọi người rất chân thành lương thiện, mối quan hệ trong đoàn làm phim cũng rất tốt.
Nhưng cô ta vẫn luôn coi thường La Hâm, không phải vì La Hâm có vẻ ngoài bình thường hay xuất thân bần hèn mà vì bộ dạng co rúm hèn nhát của cậu ất, điều này khiến cho Tiền Tử Mạn cảm thấy cậu ấy đặc biệt không có tố chất đàn ông. Mà Tiền Tử Mạn thì khinh thường nhất loại người này.
Cuối cùng vì để giảm bớt sự gượng gạo của La Hâm, Diệp Vĩnh Khang nói: “Chuyện này rất đơn giản. Đây là quy luật của bản tính con người”.
“Bây giờ tiết tấu của xã hội rất nhanh, áp lực lớn, rất nhiều người đều vì quá áp lực, không có ai quan tâm đến những chuyện đó cả”.
“Nhưng họ đặc biệt quan tâm đến những thứ tiêu cực, bởi vì là những thứ tiêu cực, họ có thể thoải mái gõ bàn phím tấn công mà không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”.
“Nhìn thì có vẻ như đang đòi lại chính nghĩa, thực chất họ đang muốn trút bỏ nỗi muộn phiền bên trong mình, sử dụng cách thức ảo này để che đậy sự trống rỗng và nỗi sợ hãi trong lòng, có thể đạt được cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi và sự ảo tưởng về bản thân”.
“La Hâm, cậu phải nhớ kỹ một điểm, thế giới này luôn do con người thống trị, cho nên bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phải phân tích về bản chất con người”.
La Hâm nửa hiểu nửa không khẽ gật đầu, nhỏ tiếng nói: “Biết rồi ạ, anh Diệp”.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chờ đợi màn tiếp theo ra mắt.
Công ty phim ảnh Kiều Tuyên.
Tiểu Mã nhìn những tràng mắng chửi trên màn hình, miệng cười không ngớt: “Không ngờ rằng lại như vậy, đúng là được trời giúp”.
“Đám ngu bên công ty giải trí Huyền Trúc lúc này e rằng đã bị nước bọt nhấn chìm rồi, dám đối đầu với Tiểu Mã tôi, chán sống rồi!”
“Này cậu kia, cậu gọi điện cho nữ diễn viên lần trước, bảo cô ấy trang điểm xinh đẹp một chút, lập tức tới nhà tìm tôi, nói rằng tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện đời”.
Tiểu Mã sau khi hét lên thì nhàn nhã đứng dậy, ngâm nga một bài hát, chuẩn bị quay về nhà hưởng thụ cuộc sống.
“Anh Mã, nhưng sếp Kiều có dặn dò, bảo anh phụ trách trông chừng cảnh phim cuối cùng quay xong. Có chuyện gì thì lập tức báo cáo cho cô ấy, vì vậy bây giờ anh không thể rời khỏi văn phòng được”.
Một nhân viên bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu Mã nghe xong không nói gì lập tức đi tới tát mạnh vào mặt đối phương một cái, tức giận chỉ vào mũi mũi người đó nói: “Mẹ kiếp mày là cái thá gì, tao muốn đi đâu đến lượt mày chỉ trò à?”
“Nghe đây, tao bảo mày làm gì thì mày làm như vậy, sau này nếu như dám nói thêm một câu, cẩn thận ông đây cắt lưỡi mày!”
“Còn nữa, bộ phim này còn gì nữa mà xem? Kết quả bày sẵn ra đấy rồi, dựa vào danh tiếng của Tiểu Mã tao thì đương nhiên phải tạo ra lịch sử phòng vé rồi”.
“Đám khốn nạn giải trí Huyền Trúc, chúng nó có tư cách gì mà cạnh tranh với tao. Chờ xem, nếu như doanh thu phòng vé của chúng có thể bằng được 1/1000 của tao, tao sẽ cắm đầu vào bồn cầu!”
Nói xong Tiểu Mã tiếp tục ung dung đi về phía cửa, mặc cho nhân viên bị đánh nghiến răng nghiến lợi không dám lên tiếng, chỉ có thể âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà Tiểu Mã lên một nghìn lần.