“Vĩnh Khang, anh có cách gì không?”
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt cầu giúp đỡ, cho dù mỗi lần gặp chuyện khó khăn đến mức nào thì Diệp Vĩnh Khang đều có thể xoay chuyển tình thế một cách thần kỳ.
Lần này Diệp Vĩnh Khang không tỏ ra lo lắng mà khẽ xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì.
Thật ra với năng lượng của anh thì chỉ cần một cú điện thoại hoặc một tin nhắn là không còn chuyện gì lớn nữa, đừng nói là đề cử trang web video lớn gì đó, dù là mua ba trang web cùng một lúc cũng chẳng phải là chuyện gì khó nhằn.
Nhưng nếu không phải quá bế tắc thì Diệp Vĩnh Khang không muốn làm thế.
Lý do là vì anh rất hiểu Hạ Huyền Trúc, cô là một người phụ nữ có khát vọng và lý tưởng lớn, những việc hôm nay cô làm không chỉ là để kiếm tiền.
Nguyên nhân sâu xa là cô chỉ muốn thực hiện lý tưởng cuộc đời và giá trị nhân sinh của mình bằng cách này thôi.
Nếu chuyện này cũng dựa vào việc lợi dụng quyền lực thì mọi việc cô làm cũng càng cách xa khát vọng ban đầu của mình.
Thế nên lần này Diệp Vĩnh Khang quyết định giải quyết chuyện này bằng thân phận người bình thường.
Nhưng bây giờ chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là phim chính thức lên sóng, anh còn có thể làm được gì đây?
Bỗng nhiên Diệp Vĩnh Khang lóe lên một suy nghĩ bèn nhìn sang Tiền Tử Mạn: “Tử Mạn, cô lau nước mắt trước đi, tôi hỏi cô một việc”.
Tiền Tử Mạn vội lau nước mắt, hơi khó hiểu nói: “Chuyện gì?”
Những người khác cũng ngờ vực, ngoài Hạ Huyền Trúc ra thì tất cả mọi người đều không biết thân phận trước kia của Tiền Tử Mạn và những chuyện từng xảy ra giữa cô ta và hai vợ chồng Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc.
Thế nên lúc này họ cũng không rõ tại sao Diệp Vĩnh Khang bỗng nói với Tiền Tử Mạn.
“Cô có cách nào hay có thể xoay chuyển tình hình không?”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh hỏi,
Nghe anh nói thế mọi người đều thầm nghĩ có phải hôm nay anh Diệp sốt ruột đến mức ngu người luôn rồi không? Mặc dù bình thường Tiền Tử Mạn rất thông minh nhưng dù sao cũng là một diễn viên, cô ta có thể có cách gì được?
Hạ Huyền Trúc mới đầu cũng sửng sốt nhưng sau khi phản ứng lại thì ánh mắt lập tức lóe lên ánh sáng, phút chốc đã đoán được ý của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng Tiền Tử Mạn lại như không hiểu được hàm ý của Diệp Vĩnh Khang, chỉ ngơ ngác nhìn đối phương, thầm nghĩ cô ta có thể có cách gì được, nếu có cách thì cô ta đã chủ động nói từ lâu rồi còn phải đợi đến tận giờ à?
Diệp Vĩnh Khang nhìn ra suy nghĩ của đối phương bèn khẽ cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi bừa thôi, nhưng trước khi cô trả lời câu này thì tôi sẽ kể cho cô một câu chuyện trước”.